KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 470

nữ trung niên tóc dài, khoảng 50 tuổi, mang mắt kính, cực gầy, bên cạnh
một người đàn ông cùng lứa với bà cũng giơ tay lên: "Tôi cũng là bác sĩ, ít
nhiều cũng có thể xem được chút."

"Những người khác đều đi nghỉ thôi, mọi người đừng kinh hoảng, cố

gắng tập trung ngủ một chút, còn thức ăn nước uống gì đó cố gắng uống đồ
trên máy bay, được chứ? Có chuyện gì tìm tôi hoặc Tiểu Tĩnh hoặc Lục
Lâm, mọi người đừng kinh hoảng, được chứ?" Trình Hi nói thế, trái lại làm
cho đám người hơi ổn định lại tinh thần một chút, dần dần tốp năm tốp ba
tản ra, trở về chỗ ngủ ban đầu, nhưng Hạ Vũ cũng biết, buổi tối này, mọi
người nếu biết được tình huống thật sự khẳng định đều sẽ mất ngủ.

"Em cũng về ngủ đi." Trình Hi thấy đám đông đều đã tản ra, nói khẽ với

Hạ Vũ.

Hạ Vũ lắc đầu, hơi ngửa đầu dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Trình Hi:

"Bây giờ em rất lo cho Hạ Tuyết........Hơi sợ......." Trình Hi thấp giọng thở
dài một hơi, vỗ vai cậu: "Vậy đi, ngày mai chúng ta đến phía sau hòn đảo
tìm một chút, tìm đầu máy bay, và cả em gái em nữa, thế nào?"

"Dạ!" Hạ Vũ miễn cưỡng cười, chỉ chỉ đứa bé chết trên mặt đất: "Em

cũng giúp các anh nữa."

"Cậu nên đi ngủ đi, cậu bé." Người phụ nữ trung niên kia khuyên, thuận

tiện còn tự giới thiệu: "Tôi tên là Diêu Tư, các cậu cũng lớn bằng con trai
tôi, gọi tôi là dì được rồi, vị này ——" Nói rồi, bà chỉ người đàn ông vừa
giơ tay kia: "Vị này chính là chồng tôi Lão Ngưu."

"Cũng gọi tôi là chú Ngưu đi." Thần sắc người đàn ông trung niên

không tốt lắm, giọng nói có chút yếu ớt, thanh âm rất khàn, một bên dì Diêu
có chút sốt ruột, cúi đầu từ trong túi quần lấy ra một bình thuốc nhỏ, đưa
cho chú Ngưu: "Mau, ngậm một viên." Nói rồi, bà lại từ trên cổ tay lấy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.