KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 539

còn ý thức nữa rồi sao...... "Được, em cùng anh." Cậu cũng nằm xuống, nhẹ
nhàng tựa một bên, thấp giọng nói: "Trò chơi sẽ kết thúc ngay thôi nhỉ."

"Đúng vậy....... " Trình Hi nhắm mắt lại, dùng thanh âm yếu ớt cảm thán:

"Đúng vậy, sẽ kết thúc ngay thôi, anh vẫn luôn cho rằng đây là một giấc
mộng......."

Hạ Vũ ha ha cười, tựa đầu ở ngực Trình Hi, chậm rãi nói: "Đúng vậy,

mộng sẽ tỉnh dậy....... Anh cũng sẽ chết ngay thôi....... Tạm biệt, Trình Hi."

"Tạm biệt, Hạ Vũ." Thanh âm Trình Hi càng ngày càng thấp, thấp đến

nỗi có chút nghe không rõ.

"Tạm biệt, em yêu anh."

"Anh cũng yêu em."

"Bằng!" Tiếng súng lại vang lên trên hòn đảo nhỏ.

******

Cảnh Lan Chi không hề nhúc nhích nhìn thiếu niên trước mắt xoay

người lại, búng ngón tay hỏi: "Chơi thế nào, Hạ Vũ?"

Thiếu niên ngồi trên giường bệnh dường như ngơ ngẩn, như trước cúi

đầu, một câu cũng không nói, trong lòng Cảnh Lan Chi cười nhạo một
tiếng, nhưng vẫn giả vờ vô cùng ân cần ngồi bên cạnh cậu, ôm vòng eo
mảnh khảnh của thiếu niên, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, Hạ Vũ, nói cho
tôi biết, cậu vẫn khỏe chứ?"

"Người ấy đã chết." Hạ Vũ nỉ non nói những lời này, hơi ngẩng đầu, đập

vào mi mắt Cảnh Lan Chi là hình dáng điềm đạm đáng yêu của thiếu niên,
trên lông mi tựa như cây quạt nhỏ treo một giọt nước mắt trong suốt, một
đôi mắt phiếm hơi nước, đang trong tuyệt vọng nhìn y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.