KHUNG TRỜI QUYẾN RŨ - Trang 191

Bên ngoài một rạp xi- nê, chen chúc bên quầy bán vé là trẻ con đủ lứa

tuổI, từ một đứa bé còn ngủ do một đứa bảy tuổi bế trên tay đến một đứa
con trai mới chín tuổi mà đã phì phèo điếu thuốc lá và dẫn theo cả một bầy
em. Ít thấy người lớn.

- Chúng bị nhốt ở ngoài tất cả - người đàn bà nói.

- Sao?

- Chúng bị nhốt không cho vào nhà. Các bà mẹ chúng làm việc ở đâu đó,

vì không muốn để bọn trẻ ở trong nhà nên khóa cửa lại và cho chúng đi xem
xi- nê đỡ tốn tiền thuê người coi chúng. Một loại nữa là đám trẻ con đeo
theo chìa khóa. Chúng đeo chìa khóa cửa nhà chúng ở cổ để khỏi mất. Buồn
thật!

Họ chạy qua rạp xi- nê và gió một lần nữa lọt vào trong xe, rồi xe quẹo

vào một con đường có bóng cây, và Mary Lynn nghển cổ để chờ trông thấy
ngôi nhà có khung sườn trắng với hiên trước dài.

Mẹ cô đón tiếp không niềm nở lắm, vẻ mặt bà có vẻ hốc hác bơ phờ,

nhưng cặp mắt vẫn đen láy và sáng rực như hai hòn than cháy đỏ. Bà có vẻ
tức giận hay khao khát cái gì! Mary Lynn không biết. Bà phải cho người ở
trọ, trong các phòng trống.

- Mẹ làm lụng nhiều quá, mẹ ạ! - Thấy mẹ mệt mỏi, cô thương hại mẹ.

Có bốn người ở trọ, chia nhau ngủ theo ca trong hai cái giường - Mẹ làm
việc về đêm, lo quét dọn nhà này và cho mướn phòng…

- Ở thị trấn này, chỗ ngủ hiện đang quí lắm! - mẹ cô nói - Nếu cuộc chiến

tranh này chỉ kéo dài thêm vài năm, ba con và mẹ sẽ có thể trả hết món nợ
cầm cố ngôi nhà này và còn để dành được ít tiền để về già.

Câu nói có ý nghĩa tham tiền làm Mary Lynn thắt ruột gan. Ước mong

chiến tranh tiếp diễn vì có thể làm ra tiền nhờ nó thấy ích kỷ và chai đá thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.