KHUNG TRỜI QUYẾN RŨ - Trang 211

- Đó là vì anh đã không hỏi.

Trong lúc này, Rachel không thể phật ý vì câu nói rất đàn ông đó. Nhất là

theo sau câu nói, Zach cắn mum mum vào vai cô, rồi lần xuống một bên vú
của cô. Cô luồn các ngón tay vào tóc anh ta và cấu vào da đầu anh trong khi
nảy mình lên phía trước.

Bóng lù lù của chiên tranh làm cho mọi chuyện mang tính cách khẩn

trương. Mỗi khỏanh khắc hạnh phúc phải chộp lấy và tận hưởng. Nếu cô để
cho mình bị đau khổ sau này, Rachel không quan tâm. Dầu hứa như vậy,
Zach cũng không thể nào bảo đảm anh ta sẽ sồng sót sau chiến tranh. Chỉ
còn mấy ngày nữa anh ta phải đi - có lẽ để không bao giờ trở lại. Lần ở bên
nhau này không có gì đúng hay sai. Chính vì không có tính cách lâu bền,
giây lát này càng được trân trọng nhiều hơn.

Trời vừa hừng sáng, Zach đưa Rachel về đến trước nhà cha mẹ cô.

- Anh phải vào thưa với cha mẹ về chuyện của chúng ta.

- Không, - Rachel không muốn tin rằng câu chuyện giữa họ có tương lai

gì. - Anh có tin là sẽ bị đưa ra Thái Bình Dương?

- Sư đòan 7 đang chiến đấu ở Sicile, - anh ta đáp. - Các đầu cầu ở Thái

Bình Dương là của hải quân và thủy quân lục chiến. Chiến đấu bằng pháo
binh sẽ là một trậncân não. Các súng lớn sẽ được gửi qua Châu Âu. - Anh ta
đứng sát vào cô, tay lơ đễnh vuốt lưng cônhư thể còn thèm thuồng. - Chúng
ta chỉ còn hai ngày với nhau.

- Còn quá ít, - Rachel muốn khóc, nhưng đang có chiến tranh. Trong

thâm tâm cô, cô chỉ ước mong có thể đi theo Zach và chiến đấu bên cạnh
anh. Cô nhìn vào cửa nhà, rồi nói: - chúng ta hãy đi ăn cái gì đi.

Ở Washington D.C chỗ nào cũng đông người. Khách sạn May Flower

sang trọng ở đại lộ Connecticut cũng vậy. Trong phòng ăn khách ngồi sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.