KHƯỚC LỤC - Trang 109

Diệp Kiều Lục cầm bức thư đến, kết quả kéo cả bức tranh đặt phía

dưới. Cô thả bức thư xuống, thay vào đó cầm bức tranh."Đây là cậu vẽ
sao?" Trước kia cô học qua tạo hình mỹ thuật, nhưng cô nghiêng về màu
nước. Loại đường cong như này, cô không vẽ qua.

Diệp Kính "Ừ" một tiếng.

Diệp Kiều Lục đi đến bên cậu, "Cậu vẽ nhà chúng ta sao?"

"Ừ."

Cô kéo ghế dựa qua, ngồi xuống bên cạnh cậu."Nhà này càng ngày

càng nhỏ... Cậu nói ba mẹ còn có thể cãi nhau sao?"

"Mình nào biết." Cãi nhau không cần anh quản.

Cô tiếp tục xem bức tranh, "Mình không vẽ qua loại này. Cậu rất lợi

hại."

"Ừ." Cậu một chút cũng không khiêm tốn.

"Về sau mình cũng muốn rất lợi hại." Đột nhiên Diệp Kiều Lục nhớ

đến thứ Sáu giáo viên có cho bài tập, phải viết một bài văn về giấc
mơ."Mình có giấc mơ."

Diệp Kính không nói.

"Giấc mơ, cậu biết không?" Cô nghiêm túc hỏi.

"Không biết." Cậu đáp có lệ.

Cô giáo dục cậu, bộ dáng nghiêm trang, "Giáo viên nói, từ nhỏ chúng

ta đã có giấc mơ."

Cậu không muốn nói chuyện với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.