Diệp Kiều Lục ăn đến bụng tròn vo.
Vốn dĩ ý tưởng muốn mặc váy xinh đẹp, tan biến. Hông của cô bị đè
đến khó chịu. Chỉ có thể thay đổi thành váy không có thắt lưng.
Sau khi cô thay xong, chạy tới hỏi Diệp Kính, "Anh Nhị Cẩu có thể
thích váy này hay không?" Lúc này cô có chút hiểu được, đồ ăn ngon cùng
xinh đẹp có chút xung đột.
Diệp Kính nửa nằm ở trên giường xanh lá, "Có lẽ đi." Kỳ thật, La Tích
yêu thích và váy không liên quan, La Tích chỉ là không thích em gái béo.
Cô nhíu mi, "Anh Nhị Cẩu không thích... Vậy phải làm sao bây giờ?"
Diệp Kính miễn cưỡng liếc cô một cái, "Có thể làm sao bây giờ? Cậu
ta thích thì cậu lại mặc không hơn."
Cô nhìn anh, đột nhiên phát hiện cậu nằm lên ga trải giường, có loại
tươi mát khó hiểu. Cô nói: "Cậu cùng chăn đều xanh rồi."
Cậu quay người đi, không để ý tới cô.
Cô vỗ vỗ bụng dưới, đi ra ngoài.
Lúc Diệp Kiều Lục tới vào thời gian hẹn La Tích, La Tích không ở
nhà.
Cô hỏi mẹ La, "Anh Nhị Cẩu đi đâu?"
"Nó đến nhà cậu chơi." Mẹ La cười đáp, "Tiểu Lục tìm nó có việc à?"
Ánh mắt Diệp Kiều Lục sáng trong suốt, "Buổi tối cháu xem mưa sao
băng, muốn cùng anh Nhị Cẩu đi."