KHƯỚC LỤC - Trang 146

Nhân viên phục vụ cười cười, chuyển một bát chuyển qua chỗ Diệp

Kiều Lục, bát thứ ba thì đặt ở bên cạnh.

Diệp Kiều Lục nhìn hai bát mỳ thịt bò. Bát của cửa tiệm này, còn lớn

hơn mặt của cô. Cô cắn cắn môi, cầm đũa lên."Hít" một tiếng, sợi mỳ trôi
tuột vào miệng. Cô trở lại việc chính, "Phác hoạ xong rồi, khi nào thì thông
phỏng vấn?"

"Qua hai tuần nữa." Cậu gắp một miếng thịt bò lớn, "Cậu chuẩn bị đầy

đủ chút." Cậu dự tính, buổi phỏng vấn của cô không có vấn đề lớn, bởi vì
cô rất yêu thích chuyên ngành này. Loại nhiệt tình này là đã có nền tảng
nhất định khi đến với kiến trúc, không phải sùng bái mù quáng. Giáo viên
sẽ không nhìn không ra.

Cô gật đầu, "Cậu có muốn luyện tập cho mình trước không? Cậu làm

giáo viên hỏi, mình sẽ trả lời."

"Mình không muốn tranh luận về giấc mộng của cậu." Nghe nhiều, lỗ

tai sẽ mọc kén.

Cô bĩu môi. Ăn hai miếng to, đột nhiên cô nói, "Mình đến khu học

này, về sau có thể thường xuyên nhìn thấy anh Nhị Cẩu." Sau khi cô lên đại
học, liền không kêu "anh anh Nhị Cẩu" ( Nhị Cẩu ca ca ) nữa, mà sửa thành
"anh Nhị Cẩu" (Nhị Cẩu ca). Bởi vì La Tích nói, trưởng thành rồi không
nên dùng từ lặp.

"Có lẽ." Diệp Kính đáp trả có lệ.

Cô đây, không thể nói là ngốc. Thi đại học được 742 điểm, hơn nữa

xếp hạng đầu của năm nhất. Nhưng trên phương diện nào đó, cô rất trì độn.
Nhiều năm như vậy, đều không thấy rằng, La Tích thích người gầy.

Về điểm này, Diệp Kính không định nhắc nhở cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.