KHƯỚC LỤC - Trang 150

Đợi khi cách xa những phòng học của năm nhất, Diệp Kiều Lục lấy

điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Diệp Kính.

Tiếng chuông vang lên tương đối lâu.

"A lô." Giọng của cậu có phần khàn khàn, hình như vừa tỉnh ngủ.

"Diệp Kính, là mình." Trong lời nói của Diệp Kiều Lục mang ý cười,

đi thẳng vào vấn đề nói: "Hôm nay mình đến học viện kiến trúc phỏng vấn,
giữa trưa cậu mời mình ăn cơm không?"

"Hả?"

"Mình phỏng vấn xong rồi." Cô nhìn thời gian, không đến mười giờ.

Tóm lại đặt mua cơm trưa trước, đúng là thế.

"Ơ." Cậu chỉ đáp lại từ này.

Cô khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Cậu. . . Không mời mình ăn cơm sao?"

Diệp Kính nhớ đến, Thi Dữ Mỹ từng đánh giá Diệp Kiều Lục, đó là

một đứa nhỏ cố chấp, không buông tha một cách đơn giản. Cậu xốc chăn
lên, "Cậu tới chỗ mình."

Nghe nói như thế, cô xác định có cơm trưa rồi."Cậu ở đâu?"

"Thấy rừng cây thì dừng lại, 1001 tòa C." Cậu để trần xuống giường,

lộ ra rộng, mông khỏe mạnh."Ra cửa sau của đại học H, đi sang trái 200m,
lại rẽ phải đi 300m."

Diệp Kiều Lục nở nụ cười, "Cậu chờ mình."

"Ừ." Cậu tìm quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.