KHƯỚC LỤC - Trang 183

Diệp Kiều Lục cũng đành thôi, tự mình tìm một góc độ để vẽ tương

đối tốt mà ngồi xuống.

Trâu Tượng đặt giá vẽ ở bên cạnh cô, sau khi ngồi xuống khẽ nói,

“Bạn học.” Vẫn là giọng nói truyền cảm (*), đúng tiêu chuẩn quốc ngữ.

(*) nguyên gốc là giọng nói từ tính, ý chỉ những giọng nói rất có sức

quyến rũ, trầm, khàn, dễ nghe dễ cảm động, làm cho người nghe thấy thoải
mái, hấp dẫn.

Diệp Kiều Lục quay đầu, “Ừ?”

Cậu nhếch miệng cười, “Mình quên không mang theo màu nước, có

thể dùng chung với cậu không?”

“Không thành vấn đề.” Cô kéo ghế ra để vào giữa hai người, rồi lại đặt

hộp màu lên trên, “Thế này tiện cho cả hai cùng sử dụng.”

“Cảm ơn.” Trâu Tượng nhìn chằm chằm mặt cô, hơi hạ giọng, “Thiếu

chút nữa mình phải đến lớp hai, cậu có biết tại sao mình lại xin phụ đạo
viên cho tới lớp một không?”

Diệp Kiều Lục hơi ngạc nhiên, “Tại sao?” Cô cho rằng học lớp nào

đều là do thầy cô bố trí

Cậu nghiêng người, nói ra từng chữ êm dịu như tiếng thở, tạo nên một

cảm giác mập mờ. “Bởi vì cậu ở đây.”

Trâu Tượng nói xong rồi nhìn cô chằm chằm. Cậu cho rằng cô sẽ mặt

đỏ tai hồng, thẹn thùng không nói lên lời. Không ngờ cô chỉ nhìn cậu một
cái rồi quay đầu đi, đặt bút vẽ vẽ.

Phản ứng này không nằm trong tính toán của cậu. Loại giọng nói mê

hoặc đêm khuya này của cậu có thể dễ dàng kích động tâm hồn thiếu nữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.