KHƯỚC LỤC - Trang 184

Thế nhưng đối với cô, ngay cả trong đáy mắt cũng không có chút nào

gợn sóng.

Ý cười châm biếm trên mặt Trâu Tượng càng sâu hơn, lẩm bẩm:

“Omoshiroi” (tiếng Nhật nghĩa là Thú vị).

Cậu lấy bút vẽ ra, ngay lúc Diệp Kiều Lục đưa tay chọn màu, cậu cố ý

dùng đầu bút chọc vào cùng một chỗ với đầu bút của cô.

Diệp Kiều Lục nghĩ là cậu vô ý.Vậy mà lần thứ hai cô chấm màu cũng

lại đụng phải đầu bút của cậu.

Cô buồn bực. Cô có lòng tốt cho cậu dùng chung màu vẽ, vậy mà cậu

cứ gây rối. “Trâu Tượng, cậu đừng có làm loạn.”

“Ôi, mình không cẩn thận, xin lỗi cậu.” Lời nói nghe rất có thành ý.

Về sau, đúng là Trâu Tượng không hề lén lút trêu chọc cô nữa.

Tiết Mỹ thuật đến 11h40 mới tan lớp.

Lúc 11h, Diệp Kiều Lục bắt đầu thấy đói bụng. Cô dùng tất cả lực chú

ý để tập trung vào vẽ tranh, chống lại cơn đói.

Chuông tan học vừa vang lên, cô ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Kính.

Trùng hợp chính là cậu cũng đang nhìn cô.

Cô quên nạp tiền vào thẻ cơm, nên chỉ còn dư lại năm mao tiền (nửa

nhân dân tệ). Buổi trưa cô lại phải tìm cậu đánh chén chùa một bữa.

Diệp Kiều Lục nhớ tới lời của La Tích, không được để cho người

ngoài biết cô đang ở nhà Diệp Kính, nếu không sẽ bị cô gái có hình xăm hổ
uy hiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.