KHƯỚC LỤC - Trang 201

Vậy mà lúc các bạn học đi ngang qua cái xó xỉnh mục nát đó vẫn có

thể đi thẳng không chớp mắt.

“Ừ.”

“Mình nghĩ là…” Hai tay Diệp Kiều Lục chồng lên bàn học, gối đầu

lên, “Chúng ta sẽ phải học ở phòng chuyên ngành đó nhiều năm, sau này lại
là kiến trúc sư, phải xây dựng một không gian thoải mái cho người khác…”

Cô đảo mắt nhìn cậu, “Thế mà ngay cả quanh cảnh xung quanh lớp

học cũng không đi cải tạo lại.”

Diệp Kính không ngờ lần đầu tiên cô tới lớp học lại có thể phát hiện

nguyên nhân cậu phải đi đường vòng.

Bởi vì ngày bé đã được huấn luyện thị giác, nên ánh mắt của cậu khi

quan sát xung quanh cũng không giống người bình thường. Ví dụ như
người khác nhìn thấy chỗ đó dơ bẩn, nhưng nhìn lâu dần cũng sẽ thấy
không hề gì. Còn cậu sẽ tuyệt đối không muốn nhìn lại lần nữa.

Lúc này Diệp Kính mới mở máy bay giấy ra.

Trên giấy vẽ ra một khuôn mặt đang khóc: Diệp Kính Diệp Kính,

mình có điều hoang mang.

(Tác giả có lời muốn nói: Trong truyện tổng hợp cảnh tượng khoa

Kiến trúc của vài trường đại học.

Xin chớ thu thập đối chiếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.