KHƯỚC LỤC - Trang 218

“Ừ.” Thi Dữ Mỹ cười cười, “Hiện tại con và Tiểu Lục ở bên đó, có

rảnh rỗi thì cũng để ý một chút. Lão Diệp cũng nhờ mấy người trung gian,
nếu thấy thích hợp thì sẽ tiến hành.”

Buổi tối, Diệp Kiều Lục tháo ga giường màu phấn hồng của mình ra,

sau đó thay hàng loạt thành màu xanh lục.

Diệp Kính tắm xong đi ra ngoài, thấy giường phủ toàn màu xanh lục

nhưng ngược lại áo gối lại màu phấn hồng.

Cô quay đầu lại cười, “Mình biết cậu thích màu xanh lục, nên đặc biệt

để cho mẹ giặt sạch sẽ, chờ cậu tới ngủ mới mang ra.”

Cậu trầm mặc, đi thẳng ra cạnh cửa sổ lau đầu.

“Hồi nhỏ mình không biết nên trả lại cho cậu áo gối màu xanh lục.”

Diệp Kiều Lục phủi phủi gối, “Hiện tại mình đã biết thơ của Lý Bạch ‘Lục
trách thùy gia tử, mãi châu khinh bạc nhi.’ (*) cho nên đổi cho cậu áo gối
màu phấn hồng. Để cho cậu trong tươi mát lộ ra vẻ trang nhã, trong trang
nhã lại đề cao sự sang trọng.”

(*) Đây là một câu thơ trong bài Cổ Phong 8 của Lý Bạch, khả năng

có hạn nên mình không dịch được thơ. ‘Lục trách’ nghĩa là cái khăn đội
đầu màu xanh lục, đồng nghĩa với đội nón xanh, bị cắm sừng. Ý nói Diệp
Kiều Lục không muốn để Diệp Kính dùng vỏ gối màu xanh lục để tránh
biến thành kẻ bị cắm sừng.

Diệp Kính không muốn đáp lại một câu nào.

Lúc này chuyện cậu muốn làm nhất chính là tóm lấy cái mặt tròn của

cô rồi dùng sức mà nhéo.

Thật là ầm ĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.