Diệp Kiều Lục gật gật đầu.
Diệp Kính đi thẳng về phía phòng mình trước kia.
Cô đi vào theo cậu, nói: "Mẹ đi mua đồ ăn, một lát nữa sẽ về."
"Ừ." Cậu dễ dàng tiếp nhận mẹ mình trở thành mẹ kế của người khác,
nhưng chính tai nghe thấy cách xưng hô kia, vẫn không thấy quen.
Năm ấy lúc Diệp Kính rời đi, rất nhiều thứ không mang đi. Cậu đoán
nếu những thứ này còn được giữ lại, hẳn là sẽ được đóng gói thành hộp.
Không ngờ, trên mặt bàn của Diệp Kiều Lục, thấy được mô hình ô tô năm
ấy.
"Cậu chơi cái này?" Cậu cho là lấy cá tính của cô, chỉ thích búp bê vải.
Diệp Kiều Lục lắc đầu."Mình nghĩ đến cậu qua đời, liền tìm đồ vật
của cậu, có đôi khi sẽ cúi chào cậu." Cô dừng lại, hai tay tạo thành chữ
thập, chân thành nói: "Cậu có nghe thấy lời cầu nguyện của mình không?
Mình chúc cậu kiếp sau thật hạnh phúc."
Nhìn cô nói vẻ mặt nghiêm túc, cậu thông minh lựa chọn không đối
thoại với cô.
----
Diệp Kiều Lục khẩn cấp nói tin tốt Diệp Kính trở về cho nhóm bạn
nhỏ."Mình đi tìm anh Nhị Cẩu, nói cậu đã trở lại."
Không đợi Diệp Kính trả lời, cô đã bỏ chạy ra ngoài.
Xuống lầu được một nửa, cô lại vội vàng trở về, thay đổi bộ váy khác.
Kết quả La Tích liếc mắt một cái cũng không nhìn váy của cô. Ánh
sáng trong mắt cậu, là vì Diệp Kính. Thậm chí cậu vội vàng chạy đến nhà