KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 123

Vào cuối giờ học buổi sáng, bao giờ tôi cũng nhìn ra đường qua ô

cửa sổ. Nếu tôi thấy có người lạ mặt, hoặc có ai đó khả nghi, các em
sẽ chưa được ra về vội. Đôi khi các em thường ăn cơm luôn cùng
chúng tôi. Sau đó tôi mới cho các cậu bé lớn nhất ra về đầu tiên.
Rồi sau khi quan sát đường phố kỹ lưỡng một lần nữa, các em nữ
mới được cùng nhau ra về; một người anh của một em nữ đợi để đưa
các em về. Thật lạ là tôi không thấy sợ. Tôi thực thi những nhiệm vụ
của mình một cách bình thản, các bạn của tôi cũng vậy. Mạng lưới rất
kín đáo; chúng tôi quen hết cha mẹ của các em, các em tích cực học
tập vì có mục tiêu rõ ràng và biết chính xác mình đang làm gì trong
lớp học ngẫu nhiên này. Các em biết nó là một bí mật cần giữ kín và
hiểu được tầm quan trọng của lớp học này trong tình cảnh thiếu
thốn tri thức của chế độ Taliban. Các em không mang gì theo mình,
không mang sách vở, kể cả bút chì cũng không, khi rời khỏi căn hộ.
Tôi cất tất cả trong phòng tôi. Và các em đến lớp cũng y như vậy,
vào những giờ giấc bất định, và đến tay không, như thể các em chỉ
đi từ tòa nhà này sang tòa nhà bên cạnh mà thôi.

Tôi bắt đầu dạy học tầm 9 đến 10 giờ, tùy vào giờ các em

đến, và các lớp học tan vào buổi trưa. Phòng của tôi trở thành lớp
học. Tôi dạy tôn giáo, lịch sử và địa lý, văn học tiếng Ba Tư, và hai
lần một tuần, dạy viết và chính tả. Tôi có năm học sinh nữ.
Ramika mười bốn và là người duy nhất mặc áo burqa. Kerechma và
Tabasom là hai chị em sinh đôi bảy tuổi. Malika sáu tuổi và Zakia
năm tuổi. Ba học sinh nam đều còn nhỏ. Chaib bảy tuổi, Chekeb và
Fawad mới lên năm.

Bắt chước các thầy cô dạy mình thời thơ ấu, tôi luôn bắt đầu

ngày mới bằng câu: “Các em đã làm bài tập về nhà chưa? Nếu ai
chưa làm, hãy đứng sang một bên rồi sau đó chúng ta sẽ nói về
chuyện này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.