KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 124

Tôi tiếp tục, “Hôm nay chúng ta sẽ nói về tầm quan trọng của

nước trên trái đất và trong cuộc sống con người. Nước dùng để làm
gì nào?”

Khi nói, tôi lại thấy mình còn là học sinh, đang lắng nghe cô

giáo của mình. Mẹ đã cho tôi vào học ở một ngôi trường thuộc khu
Mikrorayna 1, nằm trên bờ sông Kabul. Tôi đã học hết tiểu học ở
ngôi trường đó. Hàng sáng cứ tám giờ cha lại đưa tôi đi học. Chị
Chakila đến đón tôi về tầm mười một giờ rưỡi.

Trong lớp tôi có một bạn gái tên là Wahida. Wahida quê ở

Kandahar, một thành phố lớn nằm bên sa mạc Rajistan. Vì bạn ấy
hơn tuổi chúng tôi nên cô giáo đã bầu Wahida làm lớp trưởng, một
chức mà đáng lẽ phải dành cho tôi vì điểm của tôi cao nhất lớp. Tôi
cho rằng bạn ấy quá hách dịch, nhưng, tất nhiên là tôi ganh tị với
Wahida mà thôi. Khi Wahida thông báo sẽ chuyển về quê, bạn ấy
hy vọng tôi sẽ buồn. Nhưng ngược lại, tôi nhớ tôi đã nói với bạn ấy,
“Bạn chuyển về quê là tốt quá đi mất.” Tôi đã lên làm lớp trưởng
và rất lấy làm tự hào vì điều đó.

Khi nhớ lại những ngày tháng ấy, tôi thấy mình đúng là một cô

bé khó ưa.

Suốt những năm tháng tiểu học, tất cả chúng tôi đều mặc

quần áo truyền thống, nhưng vào đầu những năm cấp hai,
chúng tôi chuyển sang mặc đồ đồng phục gồm có một chiếc váy
màu nâu với áo vải trúc bâu thô màu trắng. Lúc đó người Liên Xô
vừa mới xây xong một tòa nhà hiện đại ở khu Mikrorayna, tòa nhà
này được đặt tên là Trường Cấp ba Hữu nghị. Sáu tháng sau, họ xây
xong hai tòa nhà nữa theo mẫu tương tự. Việc đi học trở thành bắt
buộc, và người ta đã áp dụng nhiều biện pháp khác nhau để khuyến
khích các gia đình cho con em mình đi học. Họ trợ cấp cho mỗi học
sinh 1500 afghani hàng tháng và ở trường cấp ba quần áo được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.