KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 140

thể tiếp đón họ mà không sợ gì cả; những phụ nữ này sẽ không tố
cáo chúng tôi, bởi nếu họ làm thế, nghĩa là họ đang tố giác chính
các con mình.

Còn các con họ thì đã quá khiếp sợ rồi! Trước hết là các cô bé,

nhưng rồi các cậu bé cũng sợ. Có một tin đồn khủng khiếp lan
truyền khắp nơi. Có nhiều bé trai đã bị mất tích. Một số cậu bé
được tìm thấy thì đã thành phế nhân hoặc chết. Đám Taliban khai
thác nội tạng các em để buôn bán chợ đen. Ít ra thì người ta bảo thế.
Những tin đồn loan khắp Kabul với tốc độ chóng mặt. Giá chúng
tôi chỉ cần có một tờ báo độc lập thôi, như tờ báo nơi chị Chakila làm
việc chẳng hạn, tờ báo chắc chắn sẽ tiến hành điều tra. Nhưng
đấy là chuyện trong mơ. Thành phố của chúng tôi đang bị vây hãm,
nó là một thành trì câm lặng chỉ loan truyền những lời thì thầm và
đồn đại không thể xác minh được.

Trước khi quân Taliban chiếm Kabul, tôi đã thực tập ở tờ báo của

chị Chakila. Năm mười ba tuổi, tôi và một nhóm bạn quyết định cho
ra đời một tờ báo thiếu niên của riêng mình. Bởi không có sẵn tờ báo
nào dành riêng cho thiếu niên cả, nên chúng tôi muốn thay đổi
điều này. Chúng tôi - gồm Farida, Maryam, Saber và tôi - với một
chút giúp đỡ của chị cả tôi, đã phát hành tờ báo tự làm của mình. Báo
ra định kỳ đặt tên là Fager, nghĩa là “Bình minh”. Chúng tôi viết báo
bằng tay và chỉ có mỗi một bản được chuyền từ nhà nọ sang nhà
kia, qua khắp trường, rồi tới tay bạn bè và gia đình bạn bè. Thi
thoảng phải vài tháng sau báo mới được trả lại, hơi rách một chút, và
các tấm ảnh những ngôi sao thường bị cắt mất...

trang cuối chúng tôi dán một phong bì để độc giả có thể gửi

những góp ý của họ vào trong đó. Từ những góp ý này chúng tôi
quyết định các đề tài cho số báo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.