KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 40

Tôi có thể nằm mãi ở đây lặng nhìn bông hoa hồng trong tấm

bưu thiếp. Đó là một ý nghĩ đầy ám ảnh, giống như một vật nặng
đè trên trán tôi: tôi sẽ không thể đi học đại học được nữa. Tôi đã thi
kỳ thi đó chẳng để làm gì. Tôi sẽ bị mắc kẹt trong ngôi nhà này mà
sống không có mục đích và không có một kế hoạch nào cho tương
lai. Mà trong bao lâu đây? Phải hàng tuần, hàng tháng nữa lực lượng
Kháng chiến mới có thể tống cổ lũ tu sĩ tham tàn này đi. Có thể
mất hàng năm. Không ai biết Thủ lĩnh Massoud và quân lính của
ông đang trú ẩn nơi đâu. Họ đã bị đánh lui, Đài Sharia loan tin như
vậy, và chúng tôi sẽ không hay biết gì thêm nữa suốt một thời gian
dài.

Bữa ăn sáng đầy u ám. Đài phát thanh Sharia chẳng giống gì

Đài phát thanh Kabul. Không có phần tin tức. Chương trình phát
thanh sẽ chỉ lại bắt đầu như lúc mười một giờ hôm qua, với các bài
ca đạo và những lệnh cấm của các mullah

(8)

mà thôi.

Tôi ghét buổi sáng hôm nay, bởi nó thật vô nghĩa. Trước đây quả là

dễ chịu khi ăn bánh mì nóng và uống trà bỏ đường trong lúc nghe
chương trình Payam Sobhgahan trên Đài phát thanh Kabul: tin tức,
thơ tiếng Ba Tư và ca nhạc. Khoảng tám giờ, anh Daoud và chị
Soraya đi làm và tôi đến lớp. Chỉ còn mẹ ở nhà bầu bạn với con
Bingo. Có một số ngày mẹ khám miễn phí cho những phụ nữ quanh
vùng có chồng khắt khe đến nỗi không cho họ đến khám bệnh
viện với các bác sĩ nam. Đây là lý do mà phần lớn các bác sĩ ở Kabul
đều là nữ, nhất là bác sĩ phụ khoa.

Trong lúc chờ Đài Sharia cho chúng tôi cái vinh dự được nghe

những chỉ thị của chế độ mới, tầm từ tám đến chín giờ, chúng tôi
chỉ có thể nghe nhạc cầu, một bài đọc trích đoạn vài tiết trong kinh
Koran và cầu nguyện. Cứ mỗi tiếng anh Daoud lại bật đài một lần,
chỉ để xem có gì mới hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.