KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 65

Chị đã thoát khỏi một hình phạt khắc nghiệt, biết đâu chẳng là

cái chết vì đã chống đối theo cách ấy. Vậy thực ra thì vì sao chúng
lại thả chị ấy ra? Vì sợ không chống lại nổi cả đám đàn bà ư? Phải,
chúng không đông đến như chúng tôi. Cũng có thể là chúng đã nhận
được chỉ thị của cấp trên, nhưng chính xác thì chỉ thị ấy là gì?

Narguesse không thể bình tĩnh lại được. Mặt chị đỏ lên vì tức giận.

Là bạn thân của chị Soraya, chị Narguesse vốn luôn mạnh mẽ và
hết sức độc lập.

“Chúng ta phải phản kháng, phải hành động thôi. Hôm nay chúng

ta đã không làm được gì nhiều vì chúng ta không đủ người. Nhưng
nếu ngày mai chúng ta có hàng nghìn người, chúng ta sẽ cố gắng
đánh đổ được bọn Taliban này.”

Tất cả chúng tôi đều đồng ý với chị, nhưng chống đối như

thế nào đây? Tập hợp nhau lại, đúng, nhưng ở đâu? Chúng tôi sẽ đặt
gia đình mình vào vòng nguy hiểm. Chúng tôi không có vũ khí, không
có quyền tự do lên tiếng, không có báo chí và truyền hình. Chúng
tôi có thể hướng đến ai? Làm thế nào có được sự trợ giúp từ bên
ngoài nếu tất cả chúng tôi chỉ là những cái bóng vô danh không có
tiếng nói?

Đó là sự phản kháng đầu tiên của chúng tôi trong năm tháng trời

bị Taliban cai trị. Tôi khiếp sợ. Tôi vẫn còn bị khích động khi anh
Daoud đuổi kịp nhóm chúng tôi trên đường về khu Mikrorayan.

Đêm hôm đó, trong căn hộ với những cửa sổ bị sơn đen, chúng tôi

ngồi dưới ánh sáng le lói của khí đốt và cuối cùng cũng có chuyện
gì đó để kể với mẹ. Nhưng mẹ chúng tôi, xưa kia đầy tinh thần
chiến đấu đến thế, chỉ buồn rầu nói khẽ, “Các con thật dũng
cảm. Điều này thì mẹ chắc chắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.