KHUÔN MẶT NGƯỜI KHÁC - Trang 225

Sáng hôm sau. Cô gái quay về phía người anh trai, đột nhiên nói.

- Chiến tranh. Sao mãi nó không bùng nổ nhỉ?

Tuy thế, trong giọng nói của cô không có gì là hằn thù những người

khác. Cô nói điều ấy hoàn toàn không phải vì cô khao khát trả thù những
người không bị chiến tranh làm cho tàn tật. Chẳng qua cô nuôi một niềm hy
vọng ngây thơ rằng nếu chiến tranh nổ ra thì sẽ xảy ra sự đánh giá lại các
giá trị, sự quan tâm của mọi người sẽ không tập trung nhiều vào khuôn mặt,
mà sẽ tập trung nhiều hơn vào cái dạ dày, không tập trung nhiều vào hình
thức bên ngoài, mà tập trung nhiều hơn vào đời sống. Hình như người anh
hiểu cái ý ngầm của câu hỏi và trả lời buông xỗng, giọng thờ ơ:

- Ờ... Nhưng ngày mai thời tiết thế nào thậm chí người ta cũng không

thể đoán trước chính xác được kia mà.

- Đúng thế, nếu đoán biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì dễ dàng như vậy

thì thầy bói sẽ không có ăn.

- Cố nhiên. Hãy xét chiến tranh chẳng hạn, chỉ sau khi nó nổ ra thì mới

biết là nó đã khởi diễn.

- Mà đúng thế. Nếu biết trước là ta sẽ bị thương thì sẽ chẳng bao giờ có

ai bị thương.

Họ nói về chiến tranh bằng giọng như thế, thản nhiên như chờ mong thư

ai, điều đó thật chưa cải tạo nên bầu không khí không thể chịu đựng nổi.

Nhưng trên các đường phố không có gì báo trước sự khôi phục quyền

của cái dạ dày và đời sống. Chiều lòng cô gái, máy quay phim lồng qua các
đường phố, nhưng điều duy nhất mà nó ghi nhận được là thói tham lam vô
độ, sự phung phí cuộc đời không thương tiếc. Cái biển không đáy của khí
thải... Hàng hà sa số những công trường... Những ống khói rú rít của những
nhà máy bẩn thĩu, bụi bậm... Những ô-tô chữa cháy lao vùn vụt... Cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.