Hắn hừ một tiếng: "Em biết chồng em là ai sao?"
Phó Tự Hỉ gật đầu, trên gương mặt đầu vẻ chờ mong: "Tự Nhạc nói cho
tôi biết. Về sau tôi có chồng sẽ ngủ cùng anh ấy, cùng ăn cơm, cùng sinh
em bé nữa... Sau này tôi sẽ không chỉ có một mình thôi đâu."
Cô đối với chuyện tưởng tượng trong tương lai rất cao hứng.
Hạ Khuynh nghe vậy giận tái mặt, buông cô ra: "Mau cút đi ngủ đi, đi
mà thực hiện nốt giấc mơ ban ngày của em!"
Hắn nghe cô vẽ nên viễn cảnh trong tương lai, không hiểu sao trong
lòng lại nổi lên cơn giận vô cớ.
Cô nàng ngu ngốc như vậy, ai mà thèm!
Phó Tự Hỉ nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Khuynh thì không dám nói
nhiều nữa, ngoan ngoãn leo lên giường.
Thấy hắn đi theo mình, cô lí nhí nói: "Hạ Khuynh, anh không thể ngủ
chung với tôi đâu..."
Hắn thẹn quá hóa giận: "Ai muốn ngủ với em chứ!"
Phó Tự Hỉ hoảng sợ nằm xuống: "Vậy… vậy thì tôi ngủ đây..."
Sau đó cô ôm chặt con gấu bông Đại Hùng, đem chăn trùm lên đầu.
Hạ Khuynh bước qua nắm cái chăn kéo xuống: "Em muốn tắt thở chết
à?"
Phó Tự Hỉ lại sợ hắn nổi cơn tức giận, buồn bã nói: "Hạ Khuynh, đừng
giận mà..."
"Vậy cho tôi sờ một chút."
Nói xong, tay hắn trực tiếp áp lên ngực Phó Tự Hỉ, cách lớp áo ngủ xoa
nắn hai khối mềm mại.