"Gì vậy?" Hắn dừng bước xoay người lại nhìn cô.
Vẻ mặt cô ngượng ngùng, lí nhí hỏi: "Tôi có thể mang Đại Hùng Bảo
Bảo đi theo được không?"
Vấn đề này cô không dám hỏi phu nhân vì sợ làm phiền đến bà.
Hạ Khuynh nhìn cô một lúc, bỗng nhiên lại nhớ đến hình ảnh cô ôm con
gấu bông đó vào lòng rấm rức khóc thì không khỏi nổi lên một trận đau
lòng, ôn nhu đáp lời cô: "Đương nhiên có thể."
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì rất vui vẻ "Vậy ngày mai tôi sẽ nói cho phu
nhân biết."
"Tôi sẽ nói với mẹ giúp em. Thuận tiện cũng sắp xếp phòng nghỉ để con
gấu bảo bối cục cưng của em dù nằm ở trên giường cũng có thể nhìn ra
cảnh biển."
"Hạ Khuynh..." Phó Tự Hỉ kích động hai tay nắm chặt vạt áo. Thì ra Hạ
Khuynh đã biết cô muốn cùng Đại Hùng Bảo Bảo ngắm cảnh biển.
Vậy mà hắn không hề chế giễu mình, ngược lại còn dùng ánh mắt hiền
hậu ấm áp như vậy mà nhìn cô.
Hạ Khuynh cảm nhận được cô nàng đang xúc động, bước lên ôm cô vào
lòng: "Em có thể mang nó đến bất cứ nơi nào. Nhưng mà phải chăm sóc
cho nó thật tốt, có biết chưa?"
Cô ngoan ngoãn ở trong lòng hắn gật gật đầu, lí nhí trả lời: "Tôi sẽ để ở
trong phòng, không mang đi đâu hết."
Hạ Khuynh vỗ vỗ sóng lưng của cô: "Được rồi. Em phải đi ngủ sớm
một chút thì ngày mai mới thức dậy nổi chứ."
"Vâng."