"Không sao đâu, con đừng gấp." Lương San cười thân thiết: "Tự Hỉ, con
bỏ hành lí xuống rồi đến đây ăn sáng nào."
Phó Tự Hỉ nhìn thấy Lương San không tức giận thì yên tâm nhẹ nhàng
thở phù. Cô đặt hành lí xuống đất đi đến một góc bàn ăn rồi ngồi xuống:
"Cảm ơn phu nhân."
Sau khi Lương San và Phó Tự Hỉ ăn xong bữa sáng, chú Hoắc sẽ đưa cả
hai đến biệt thự ven biển.
Vị trí bãi biển cũng không cách xa lắm, ngồi xe chạy trên đường cao tốc
khoảng 2 giờ thì đến nơi.
Phó Tự Hỉ ở trên xe lại ngủ gà ngủ gật, lâu lâu lại bị giật mình tỉnh giấc
rồi ôm chặt con gấu bông Đại Hùng tì lên đầu nó ngủ tiếp.
Lúc bọn họ đến nơi thì Tả Phóng cũng đã đến.
Lương San sợ Phó Tự Hỉ sẽ bị thiệt thòi nên đề nghị Tả Phóng thuê một
gian phòng ở khách sạn cận khu biệt thự.
Tả Phóng rất vui vẻ đáp ứng.
Cụm biệt thự thuộc sở hữu tư nhân, vì vậy Tả Phóng không vào được
bên trong nên đứng trước cổng chờ.
Lương San khi đến cổng lớn nhìn thấy hắn bèn gọi lên xe, cười khách
sáo: "Ôi thật ngại quá, cậu chờ có lâu không?"
Tả Phóng cũng là người biết thức thời nên trả lời khách sáo: "Không có,
cháu cũng vừa đến thôi ạ."
Phó Tự Hỉ vẫn còn ngủ rất ngon.
Mãi đến cửa biệt thự, Lương San mới đánh thức Phó Tự Hỉ.
Phó Tự Hỉ lúc bị đánh thức vẫn còn chưa tỉnh táo nên có chút giật mình.