Không biết phải tiếp đón hắn như thế nào, cô bèn nhẹ nhàng nói.
"Tả Phóng anh vào ngồi đi, anh có muốn uống chút nước gì không?"
"Được, cảm ơn."
Tả Phóng nhìn quanh một vòng, cách bài trí căn hộ này không có gì
thay đổi lớn. Hắn không khỏi nhìn về phía bàn ăn bên kia, năm đó Phó Tự
Hỉ cũng ngồi ở chỗ đó.
Phó Tự Hỉ đi rót một ly nước đưa cho hắn, sau đó lúng túng không biết
nên nói cái gì, bèn ngồi đối diện với hắn.
Vẫn là Tả Phóng bắt chuyện trước:
"Phó Tự Hỉ, sự việc lần trước, tôi thật lòng xin lỗi em."
Cô mất nửa ngày mới phản ứng được hắn đang muốn nói đến cái gì, chỉ
cúi đầu không nói lời nào, kỳ thật cô không hề muốn nhắc lại chuyện lần
trước.
Hai người lại im lặng thật lâu, Tả Phóng uống xong ly nước, đặt cái ly
xuống bàn trà, dường như đã hạ quyết tâm cái gì, mở miệng nói:
"Phó Tự Hỉ, tôi thích em."
"Hả..." Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, thật không biết phải đáp lại như thế nào.
"Nhưng tôi sợ không biết có đủ khả năng để chăm sóc tốt cho em, tôi sợ
một ngày nào đó không cẩn thận lại làm tổn thương đến em..."
Hắn muốn làm sáng tỏ mọi việc, về giấc mơ năm ấy, dường như hắn đã
không thể nắm bắt được.
Phó Tự Hỉ đối với lời nói của hắn vừa bối rối lại nghi ngờ.
Phó Tự Nhạc thích mình, chăm sóc mình rất chu đáo. Hạ Khuynh thích
cô, cũng bảo vệ cô rất tốt. Thích một người, không phải là sẽ mang người