KHUYNH TÀN ĐỊA TẪN - Trang 159

nghi hơn thô dã. Với lại, các điện hạ đều sinh ra là vàng là ngọc, có phải
cây cỏ đâu mà 3 tuổi cho cưỡi ngựa, 5 tuổi cho bắn cung, 10 tuổi đã y như
con gấu thế kia nha. Nhưng nếu để đại điện hạ đấu, có thắng cũng là nhiều
tuổi hơn. Đấu thì càng thêm mất mặt. Thua thì không cần nói cũng hiểu.

Nhưng không đấu, Hiên quốc mất mặt chắc.

Các đại thần nhíu mày, Hiên Viên Ngạo Thiên cười cứng ngắc. Không

khí bỗng nhiên trầm hẳn lại.

Bỗng nhiên một thanh âm non nớt vang lên

“ Vậy nha, ta xin nhờ thái vương tử chỉ giáo.”

Hiên Viên Ngạo Thiên quay sang bên cạnh, đã thấy bé con cười híp mi.

Hiên Viên Ngạo Thiên khẽ quát

“ Phong nhi, đừng quậy.”

Lưu Diệp Phong cười nói: “ Phụ hoàng, ta sẽ không sao.” Nói rồi, đứng

dậy bước ra hướng ngoài, chỉa chỉa hướng thái vương tử bên kia đang nấn
ná. Thấy Khước Nỗ quốc vương đang do dự liền nói

“ Quốc vương đừng lo. Nếu ai trong trận đấu này bị thương, cả hai bên

sẽ không chịu trách nhiệm.”

Lưu Diệp Phong nhún nhún vai. Khước Nỗ quốc vương thấy thế liền

đồng ý cho thái vương tử của mình ra. Hiên Viên Ngạo Thiên lo lắng đăm
chiêu nhìn Lưu Diệp Phong.

Lưu Diệp Phong cười khẽ trong lòng. Ta nói ai bị thương nha. Nếu là

con người, ta cũng không chịu trách nhiệm. Hắc hắc.

Mỗi người được chọn một binh khí. Binh khí mà thái vương tử Khước

Nỗ chọn là một cái rìu nặng. Còn thứ Lưu Diệp Phong lựa lại là thanh kiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.