KHUYNH TÀN ĐỊA TẪN - Trang 209

“ Vậy ngươi hận Hiên Viên Ngạo Thiên không?” Dược Vận Tích hỏi

“ Có chứ, hận chết được ấy.” Lưu Diệp Phong chớp chớp mắt, tinh

nghịch nói. Dù cười nhưng vẫn mang theo u buồn.

“ Còn hận là còn yêu. Khi mà trái tim đã chẳng còn nổi cảm xúc gì cho

người ấy, vậy là ngươi đoạn tuyệt đoạn luyến ái kia rồi.”

Lưu Diệp Phong không đáp lại, lẳng lặng nhìn mưa ngày một lớn ngoài

trời kia.

Hai người trầm mặc một lúc thật lâu. Sau đó, phía hàng lang xa xa có

một người vận hắc y đi lại phía này.

Diệc Vận Tích bỗng nói: “Phong nhi, tình ái là thứ mơ hồ nhất thế gian,

ngươi những tưởng nó đã khắc sâu vào trái tim, vậy mà một chốc nào đó
nghĩ lại thì đó chỉ là hồi ức xa vời đến mức nhớ không rõ nổi người kia
dung nhan thế nào.

Phong nhi, nếu ngươi còn yêu người kia, vậy thì nên tha thứ. Nhưng

đừng vội vàng mà tha thứ. Ngươi có thể chờ, chờ một năm, hai năm hoặc
mười năm …

Nếu trái tim ngươi vẫn còn bóng hình xưa cũ thì đừng bao giờ gạt bỏ nó

đi. Phong nhi, đời người ngắn ngủi, quên được thì quên, không quên được,
vậy đừng cố quên làm chi.”

Lưu Diệp Phong không đáp lại, khẽ cười gật đầu nhìn hắc y nhân kia đi

tới gần bên Dược Vận Tích. Y khẽ gật đầu coi như chào Lưu Diệp Phong
rồi nói gì đó với Dược Vận Tích. Hai người nắm tay nhau rời đi.

Lưu Diệp Phong nhìn về phía hai người nọ, lòng không biết là tư vị gì.

Ba năm trôi qua, nói quên thì là giả, nói không quên thì cũng là giả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.