KHUYNH TÀN ĐỊA TẪN - Trang 89

Hiên Viên Ngạo Thiên không biết, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười thỏa

mãn nhất từ trước đến nay.

Lưu Diệp Phong nằm trong lòng hắn, bất giác cảm thấy ~~~ lạnh gáy.

Ân, tối quá. Tối quá. Giơ giơ tay, không thấy gì. Sờ vậy, không có gì.

Vừa tối, vừa không thấy gì. Hu hu~~ hảo khổ a. Ta đang ở đâu thế này.
Không phải xuyên không một cái làm đứa trẻ sơ sinh khác sao < em làm
như xuyên không dễ lắm ấy ạ >

Lưu Diệp Phong chán nản ngồi xuống. Thiên tài như hắn bị tống vào nơi

tối tăm này thì cũng không biết phải làm sao? Đi tiếp? Toàn là bóng đêm, đi
làm gì nữa. Thôi đi ngủ đi.

Cảm giác rơi vào cái ôm ấm áp. Hắn mơ màng tỉnh lại. Cảm giác mình

được bao bọc bởi vòng tay ai đó. Rất ấm áp và ôn nhu. Ân. Muốn dựa vào
cái ôm này quá. Trước giờ chưa ai từng ôm hắn như thế. Là tình thân a.
Không phải. Khác. Nhưng là cái gì?

Hắn đứng dậy đi tiếp, cảm giác có ánh sáng. Ánh sáng phía trước như 1

hi vọng đốc thúc hắn chạy nhanh hơn.

Hắn đang đứng trước tấm kính xuyên qua thế giới bên kia, thế giới của

kiếp trước. Hắn thấy mẫu thân Phương Hàm Yên của hắn, nàng đứng trước
mộ ai đó. Nàng khóc sao? Hắn không bất ngờ lắm, nàng là nữ tử yếu đuối,
việc nàng khóc vì bị ủy khuất rất bình thường. Nhưng hắn giờ đây thấy
nàng lại xót xa. Nàng chỉ có tội duy nhất là quá yếu đuối, nói nàng không
thương hắn cũng không phải. Nàng vẫn dùng ánh mắt quan tâm len lén nhìn
hắn. Nhưng vì ánh mắt đó nó cũng yếu ớt như con người nàng, làm Hàn
Diệp Thanh không để tâm. Nàng đứng trước mộ ai vậy? Người trong ảnh
chẳng phải hắn kiếp trước sao? Là nàng khóc cho hắn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.