KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1037

Sau khoảng nửa canh giờ, hội thuyết pháp cũng kết thúc, Liễu Trần cung

kính mời hai người vào hậu viện mạn đàm.

Chủ khách an tọa, chạm môi nhấp trà, đôi mắt già lão mà tinh anh của

Liễu Trần chăm chú quan sát Phương Quân Càn đã nhiều năm không gặp.

Phương tiểu hầu gia thấy vậy tự trào: “Bổn hầu cũng già rồi nhỉ?”

Liễu Trần chắp tay, giọng nghiêm túc: “Hầu gia năm nay mới hai mươi

ba, hoa niên phơi phới tựa nắng mai vừa rạng, có lẽ nào lại nói là già được?
Lão nạp chẳng qua là cảm thấy… Lần nay gặp lại, Hầu gia lại càng thêm…
hoàn mỹ, thâm trầm, vô pháp công kích, lý giải.”

Phương Quân Càn mỉm cười, hiểu được câu nói vừa rồi của Liễu Trần

cũng không giấu vài phần thành ý.

“Hầu gia chí tại tứ phương, vận khí hưng thịnh, tương lai chắc chắn rồng

lượn cửu thiên. Song thiên hạ chúng sinh bi ai thống khổ, mong Hầu gia
ngày sau quân lâm thiên hạ hãy cúi mắt trông coi, đối xử bình đẳng công
bằng, lấy đôi mắt từ bi mà thấu suốt, lấy cái tâm từ bi mà xót thương,
chúng sinh đại phúc đại hạnh, thiên hạ đại phúc đại hạnh.”

Lời của Liễu Trần vô cùng thành khẩn, tâm ý sâu xa, Phương Quân Càn

chung quy cảm thấy từng câu từng chữ của vị sư già đều có ý trong lời, cố
ý như để nói riêng cho mình nghe, trong đầu linh quang như đom đóm lập
lòe, chỉ là mơ mơ hồ hồ, như gần mà lại như xa, nhất thời không có cách
nào nắm bắt.

Thở dài một hơi: “Phương Quân Càn vốn là người trần mắt thịt, mù mịt

mơ hồ, bất quá chỉ là biết thời biết thế, chớp lấy thời cơ, thành đại sự, tại
ngôi cao. Nói dễ nghe là nhất thế kiêu hùng, nói khó nghe là loạn thần tặc
tử. Thời này thiên hạ đại loạn, bình thường tục vật phồn đa (3), chẳng khi
nào không có ruồi nhặng bu quanh tranh quyền đoạt lợi, nội tâm khó lòng
mà thanh tĩnh, Liễu Trần đại sư lại còn muốn cùng ta nói chuyện ‘thiền’?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.