KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1080

Nhưng rốt cuộc, y vẫn không quay đầu lại. Hoặc là, không đủ can đảm

quay đầu lại.

Chỉ e rằng một khi quay đầu lại, chính mình sẽ mềm lòng.

Rồi sẽ, không nỡ rời xa nam nhân ấy nữa.

Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ, từ xưa đến nay, chưa bao giờ là kẻ vì

bản thân mình mà tổn thương đến thương sinh thiên hạ.

Nhưng mà, còn hắn?

Ngươi làm sao lại nhẫn tâm, đơn giản nói bỏ là bỏ hắn?

Mắt dõi theo cỗ kiệu màu trắng nhấc lên, đi ngang qua người mình, từ

tốn xuống khỏi thềm, Phương Quân Càn cuối cùng không hề gọi lại.

Hoàn Vũ đế cô độc đứng trên đỉnh thềm Cửu Long Bạch Ngọc, miệng

vết thương máu vẫn chảy không ngừng, khuôn mặt tái nhợt, hư nhược
không chút huyết sắc, tựa hồ có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào. Dõi mắt xa
trông, vây quanh chỉ còn trùng trùng hoang liêu, cô tịch.

Phía sau lưng, chợt truyền đến thanh âm thì thầm rất nhỏ, như đang tự

nói với mình:

“Ai có thể tụ thủ giang sơn, khuynh đảo thiên hạ chỉ để cùng người bên

nhau… Này ái này si, chẳng lẽ người thực sự không hiểu?”

Khóe môi khẽ đảo, phía sau rèm, công tử Vô Song hé miệng đáp, không

ai nghe được: “Ta hiểu.”

---oOo---

(1) Cửu Hạ: rút gọn lại của ‘Cửu Châu Hoa Hạ’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.