KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1095

“Xe ba tấn một. Nhân huynh đắc ý, ngươi chẳng phải vừa nói với ta trận

này không ai có thể phá được sao?” – Người thanh niên vừa nhìn thế cờ
mới hạ vừa mỉm cười pha trò.

“Người còn có lúc thất thủ, ngựa còn có khi hỏng móng cơ mà, chỉ là

ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn thôi!” – Trong lòng không ngớt xấu hổ buồn
bực: người kia sớm không đến muộn không đến, lại nhằm ngay lúc lão phu
khoe khoang khoác lác phá trận chém tướng mà xuất hiện, đây chẳng phải
lão phu tự mình tát vào mặt mình hay sao! Quả là không có đạo đức, rất
không có đạo đức!

Một kỳ thủ khác ngoái nhìn Dư Nhật đang sắp xếp lại đám thảo được:

“Tướng sáu thoái một. Dư huynh, người này đã phá được trận, theo quy tắc
của Dư huynh, không thể từ chối chẩn bệnh cho người ta đâu đó.”

Bách thảo thần y Dư Nhật có một quy định bất thành văn: phàm ai đến

xem bệnh, trước hết phải nhìn thuận mắt, chưa hết, còn phải xem ngày hôm
đó có hứng thú hay không, rồi mới quyết định ra tay chữa trị. Nếu như ngày
ấy chẳng may tâm tình không tốt, vậy thì xin lỗi, đóng cửa không tiếp!
Nhưng một khi đã nói không để cho chết, Dư thần y nhất định sẽ tận tâm
cứu chữa, xuống tận Minh phủ dẫn người trở về.

Còn phàm là người có thể phá được kỳ môn trận pháp trước cửa nhà, Dư

Nhật đều nhiệt tình chữa trị không lấy một xu.

Lúc này, lại nghe từ ngoài cổng truyền đến một thanh âm du dương như

tiếng nhạc: “Tiếu Khuynh Vũ mạo muội đến bái kiến Dư thần y, thỉnh Dư
thần y vui lòng tiếp kiến.”

Tam kỳ hữu đột ngột nhỏm dậy: “Là Vô Song công tử đó!” Trong ngữ

khí kinh ngạc vui vẻ vẫn không giấu được một chút e dè kính sợ.

Không ai nhìn thấy Dư Nhật vừa nghe danh tính vị khách mới đến sắc

mặt liền trầm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.