KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1107

Tiếu Khuynh Vũ hướng mắt sang nhìn Dư Nhật, phía sau ngữ khí điềm

nhiên bình thản, ưu nhã ôn nhu chính là lòng kiên trì vững vàng như núi
ngàn lồng lộng!

“Tiếu Khuynh Vũ vẫn luôn cho rằng, đại trượng phu đứng trong trời đất,

tuy có thể không có khẩu khí, song không thể không có tôn nghiêm. Nam
nhi dưới gối có hoàng kim (1), há cứ có việc cầu người lại lưng khom đầu
cúi?”

Thản nhiên một câu nói, khí khái vượt trời xanh.

Dư Nhật cười lạnh: “Vậy có nghĩa là Vô Song công tử cho rằng tôn

nghiêm bản thân quan trọng hơn việc đứng lên đi lại?”

Gương mặt Tiếu Khuynh Vũ nghiêm trang, hai mắt sáng rực, nhẹ giọng

cười nói: “Mất đi hai chân quả thực là bất hạnh, nhưng nếu lại đánh mất cả
tôn nghiêm thì chẳng phải so với bất hạnh lại càng bất hạnh hơn sao.”

Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ tự bản thân đã kiêu hãnh, cơ trí và cẩn

trọng hơn người.

“Trừ ra trời và đất, trên đời này người có thể khiến Tiếu Khuynh Vũ cam

tâm tình nguyện quỳ gối chỉ có một. Nhưng mà Dư thần y, người ấy không
phải là ngài.”

Y cứ nhẹ nhàng ôn nhu mỉm cười như thế, ung dung bình thản nói năng

như thế, nhưng thoảng qua tai lại như có tiếng kim nhọn xé không, kiếm
sắc rạch trời, sắc sảo, bén ngọt.

Cho đến lúc này, Hoàng Phủ Cổn Vũ mới thực sự lĩnh hội sâu sắc, Tiếu

Khuynh Vũ tuyệt đối không phải hạng phàm phu tục tử, mà chính là người
cùng với Hoàn Vũ đế chinh chiến thiên hạ, là nhân tài kiệt xuất từng khiến
những đại quốc phải thúc thủ dưới tay mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.