KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1112

“Không nói cho y biết, chẳng phải tất cả những việc ngài vì y mà làm

thành ra uổng công vô ích sao? Y sẽ không cảm kích ngài, thậm chí càng
không nhớ đến ngài. Cho dù là vậy, ngài vẫn muốn giấu y ư?”

“Đúng vậy, khẩn cầu người.”

Nhịn không được hỏi: “Ngài làm như thế, có đáng giá không?”

Nam nhân ấy đã đáp lại thế này: “Không có cái gì đáng giá hay không

đáng giá, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý thôi.”

Suy nghĩ miên man đến đó, Dư Nhật không khỏi thở dài đánh thượt: hai

tên nhóc ngốc nghếch ngoan cố không hiểu chuyện!

Lúc này, thừa biết Phương Quân Càn còn đang trốn ở bên ngoài nghe

ngóng tình hình… Bách thảo thần y chợt nảy ra một ý.

“Trong lúc chữa trị, xin phiền Vô Song công tử bịt hai mắt lại.”

Tiếu Khuynh Vũ nhíu mày: “Tiếu mỗ cũng biết sơ qua y thuật, chưa từng

nghe chữa chân lại phải che mắt.”

Dư Nhật mặt không biểu cảm: “Đây là môn quy Dư gia, để phòng ngoại

nhân học lén y thuật của Dư gia, phàm người của Dư gia hành y bên ngoài,
bệnh nhân đều không được nhìn thấy.”

Vô Song công tử: “…”

Người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.

“Ngươi đi theo ta!” – Dư Nhật kéo Phương Quân Càn đang đứng ngây ra

ở bên ngoài, đưa vào trong phòng.

Bên trong phòng, Tiếu Khuynh Vũ người vận bạch y đơn giản mà thanh

quý, tựa ánh trăng nhàn nhạt rọi tuyết trắng lung linh, đoan nhiên tĩnh tọa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.