“Không nói cho y biết, chẳng phải tất cả những việc ngài vì y mà làm
thành ra uổng công vô ích sao? Y sẽ không cảm kích ngài, thậm chí càng
không nhớ đến ngài. Cho dù là vậy, ngài vẫn muốn giấu y ư?”
“Đúng vậy, khẩn cầu người.”
Nhịn không được hỏi: “Ngài làm như thế, có đáng giá không?”
Nam nhân ấy đã đáp lại thế này: “Không có cái gì đáng giá hay không
đáng giá, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý thôi.”
Suy nghĩ miên man đến đó, Dư Nhật không khỏi thở dài đánh thượt: hai
tên nhóc ngốc nghếch ngoan cố không hiểu chuyện!
Lúc này, thừa biết Phương Quân Càn còn đang trốn ở bên ngoài nghe
ngóng tình hình… Bách thảo thần y chợt nảy ra một ý.
“Trong lúc chữa trị, xin phiền Vô Song công tử bịt hai mắt lại.”
Tiếu Khuynh Vũ nhíu mày: “Tiếu mỗ cũng biết sơ qua y thuật, chưa từng
nghe chữa chân lại phải che mắt.”
Dư Nhật mặt không biểu cảm: “Đây là môn quy Dư gia, để phòng ngoại
nhân học lén y thuật của Dư gia, phàm người của Dư gia hành y bên ngoài,
bệnh nhân đều không được nhìn thấy.”
Vô Song công tử: “…”
Người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu.
“Ngươi đi theo ta!” – Dư Nhật kéo Phương Quân Càn đang đứng ngây ra
ở bên ngoài, đưa vào trong phòng.
Bên trong phòng, Tiếu Khuynh Vũ người vận bạch y đơn giản mà thanh
quý, tựa ánh trăng nhàn nhạt rọi tuyết trắng lung linh, đoan nhiên tĩnh tọa