KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1137

Vô Song ngã vào khuôn ngực của hắn, trong một thoáng còn nghe tim

mình đập thình thịch, môi chợt khẽ mỉm cười, cánh tay vận lực một chút,
vịn cánh tay mạnh mẽ hữu lực kia làm điểm tựa, từ từ gượng đứng lên.

Hoàn Vũ đế lẳng lặng quệt mồ hôi lạnh túa ra, sự cố vừa rồi quả thật dọa

hắn sợ tưởng chết. Thế này thật không thể yên tâm để y tập đi một mình
nữa rồi.

Hắn viết vào lòng bàn tay y.

[Ta đỡ huynh, thử lại lần nữa].

Bàn tay liền nắm lấy cánh tay mảnh mai của y, gắt gao giữ chặt trong tay

mình, nhìn cảnh ấy, cũng không rõ là ai khẩn trương hơn ai nữa.

Tiếu Khuynh Vũ thận trọng từng chút, khẽ nhóm người đứng lên. Bất

chợt cảm thấy người ở bên cạnh có vẻ căng thẳng, tự nhiên ngẩng đầu,
nhoẻn cười với hắn.

Tuy không thấy được đôi đồng tử sáng ngời của y phía sau dải lụa,

nhưng chỉ cần nhìn nụ cười an nhiên bình thản ấy thôi, như một lời động
viên an ủi, cõi lòng Phương Quân Càn được trấn an, đã nhẹ nhõm đi không
ít, nhưng mà, lại có chút gì đó đau xót, đắng cay trào lên.

Tiếu Khuynh Vũ lúc này đây, hệt như một hài nhi bé nhỏ, tập tễnh từng

bước học đi. Không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng để có thể bước đi
trên đôi chân của chính mình.

Khuynh Vũ của ta…

Phương Quân Càn còn mông lung tưởng tượng đến lúc huynh có thể tự

nhiên đi đứng, thậm chí, cưỡi ngựa ra roi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.