KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1154

Còn nhớ, mình từ rất nhỏ đã bị liệt hai chân không thể đi lại, năm đó mới

được sáu tuổi, Gia Duệ đế đưa mình đến phủ Tả thừa tướng Lâm Văn
Chính nhờ nuôi dưỡng, nói với người ngoài rằng đó là bà con xa.

Mình ngay từ nhỏ đã lạnh lùng cô độc, trẻ con trong Tướng phủ không ai

thèm đến gần chơi đùa, chỉ có duy nhất đứa con gái xinh xắn đó một mực
đi theo mình, có đuổi cũng nhất định không đi.

Tám tuổi, chính mình xuống tay giết mẹ, mười tuổi, quyết định rời bỏ

Hoành thành, du sơn ngoạn thủy. Ở cổng thành, người con gái đó thắt bím
tóc hai bên đầu, khóc lóc vẫy tay tạm biệt. Một lần ly biệt, cách đến năm
năm.

Năm năm thôi, cũng đủ để bản thân nếm trải tất cả những ấm lạnh của

thế gian, đủ đoán định lòng người hung lương thiện ác, cũng đủ để làm cái
tên công tử Vô Song danh chấn thiên hạ! Bây giờ nhớ lại, tại sao lúc ấy lại
không hề nghĩ đến việc trèo lên tuyệt đỉnh loạn thế này, dùng tư thái tối cao
ngạo, tối cường ngạnh mà liếc xuống những kẻ đã vứt bỏ mình khi xưa?

Rốt cuộc năm mười lăm tuổi, thành tài trở về; mười lăm tuổi, thiên hạ

không ngớt truyền tụng ‘Được Vô Song là được thiên hạ’; mười lăm tuổi,
nhậm chức Đại Khánh Hữu thừa tướng, nhận tiểu lâu làm tư dinh. Lúc này,
mình rời khỏi phủ Tả thừa tướng, nơi đã trải qua những năm tháng thiếu
niên, cũng tạm rời xa người bạn thanh mai trúc mã ấy…

Làm sao quên được biểu cảm thương tâm đến tuyệt vọng của nàng khi

mình một mực cự tuyệt, làm sao quên được đôi mắt chứng kiến cảnh nhà
tan người chết của nàng đờ đẫn tê dại không còn cảm xúc khi ấy. Người
con gái xinh đẹp đó ở sau lưng mình đã gào lên điên loạn: “Một ngày nào
đó ta sẽ bắt ngươi phải hối hận! Sẽ bắt ngươi phải hối hận!”

Thực sự… Đã không còn quay lại được nữa rồi…

“Biểu ca!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.