KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1206

Người vừa được hỏi, nam tử bạch y như tuyết phất phơ lay động, thanh

quý không chút tỳ vết, nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến cự tuyệt đề nghị của
hắn: “Khó khăn lắm mới có thể đứng lên đi lại, Tiếu mỗ muốn đi bộ lên
núi.”

Y xoay sang kiệu phu tạ lỗi: “Đa tạ ý tốt của chư vị.” Nụ cười ôn nhu

nhã nhặn nhẹ như mây bay khiến ai ở đó nhìn thấy cũng thẫn thờ như kẻ
mất hồn.

Phương Quân Càn không yên tâm nói: “Thực sự không ngồi sao?”

Vô Song công tử xòe quạt che miệng, thấp giọng thì thầm: “Ngươi có

tiền?”

Phương Quân Càn: “… Chúng ta đi thôi.”

Dõi theo bóng dáng hồng y rực rỡ cùng tuyết y thanh bạch nhấp nhô theo

triền núi, thấp thoáng xa dần rồi biến mất đằng sau sơn đạo quanh co uốn
lượn, đám kiệu phu vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ ngây ngẩn nhìn thật lâu
về phía ấy…

“Trèo lên tận đỉnh non cao ngất, phóng mắt nhìn xem vạn núi con… Cổ

nhân thật không gạt người bao giờ.” – Vô Song công tử sáng sớm tinh
sương trèo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, phóng tầm mắt bao quát nhìn
phong vân cuồn cuộn, hợp hợp phân phân quanh sườn núi, trong lòng ý vị
phóng khoáng, tinh thần vui vẻ sảng khoái, “Đi lần này thật không uổng phí
chút nào.”

Hoàn Vũ đế mỉm cười yêu chiều: “Khuynh Vũ nếu như quá yêu thích

cảnh vật ngọn núi này, hay là Phương Quân Càn tặng luôn cho Khuynh Vũ
vậy.”

Vô Song công tử chằm chằm nhìn hắn với vẻ cổ quái: “Cứ Tiếu mỗ

muốn cái gì ngươi sẽ cho cái đó sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.