KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1241

Bao nhiêu tâm tư phiền muộn bỗng nhiên tiêu biến sạch sẽ.

Hoàn Vũ đế nghiêm trang nói: “Nếu như sau này lại gặp phải tình huống

tương tự, huynh phải lập tức rời khỏi đó, không cần quan tâm đến ta, đã
nghe rõ chưa?”

Vô Song chậm rãi lắc đầu.

“Huynh thực sự muốn đùa giỡn với thân thể của mình hay sao?”

Y ngẩng đầu, bên dưới đôi chân mày dày rậm ung dung tựa viễn sơn, đôi

đồng tử sáng ngời như tinh tú, rèm mi thật dài cong vút khẽ rủ, giấu đôi
mắt trong sáng ấy vào khoảng tối mông lung, khiến cho y càng như mang
thêm vài phần cứng cỏi dứt khoát, cùng kiên quyết quật cường.

“Ta sẽ không đi.”

“Bởi vì, nếu đổi lại là huynh, huynh cũng sẽ không đi.”

Phương Quân Càn chỉ còn biết trầm mặc, không nói nổi tiếng nào.

Y ngước mi,

Hắn thấp mắt,

Tia mắt của hai người chạm vào nhau, tựa hồ như ngay khoảnh khắc ấy,

giữa lằn ranh sống chết của tam thế tam sinh, bừng nở một cội đào hoa,
nghìn năm cô tịch, gió nổi, mây tàn.

Bát Phương Thành.

Đệ nhất thủ phủ thương mại mậu dịch của thiên hạ, vẫn giữ được nguyên

vẹn khí thế hừng hực cùng sức sống phi thường cực kỳ đặc biệt không nơi
nào có của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.