“Đương nhiên là có rồi…” – Bạn Phương tà tà mị mị cười, nhổ ra bốn
chữ khiến anh chủ quán trẻ người non dạ hóa băng, “Kim ốc tàng kiều.” (1)
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc, mặc xác hắn, tiếp tục ăn, đáng nể là nước
dùng vẫn không sái ra một giọt.
Có những lời nói vào tai trái ra tai phải đi mất là xong, không nhất thiết
phải xem là thật.
Bạn chủ quán đáng thương cười gượng mấy tiếng: “Xem ra, khách quan
cùng tôn phu nhân đúng là phu thê tình thâm. Ngưỡng mộ ngưỡng mộ!”
“Không phải phu nhân…” – Ngón tay thon dài lắc lắc phủ nhận, nụ cười
của Phương Quân Càn khiến cho bạn chủ quán ngây thơ vô tội chợt thấy
lông tóc nhảy dựng, phút chốc ngón tay ấy chỉ vào vị nam tử thanh quý vô
hà ngồi bên cạnh vẫn chuyên tâm ăn không thèm đếm xỉa, đích thị công tử
Vô Song, “Là y!”
Tiếu công tử tiếp tục trầm mặc.
Cả người anh bạn trẻ hốt nhiên run lên mấy cái, nhưng vẫn kiên cường
gắng gượng đứng yên tại chỗ!
Thấy anh chàng vẫn chưa té ngã, Hoàn Vũ đế của chúng ta rất có cảm
giác đi buôn lỗ nặng: Bát Phương thành đúng là thay đổi từng ngày nha,
ngay cả một anh chủ quán vằn thắn nhỏ bé mà cũng thức thời hiểu sâu biết
rộng thế này…
“Nhị vị đây làm cho tiểu nhân nhớ tới một chuyện.” – Anh chủ quán thật
thà chất phác gãi đầu gãi tai, “Cha tôi từng kể cho tôi nghe, lúc trước có hai
người khách đến quán này ăn vằn thắn, cha tôi thấy họ cảm tình rất tốt,
cũng chỉ nghĩ là huynh đệ thôi, ai ngờ một trong hai người ấy lại tuyên bố
trước mặt mọi người ‘Y, là người của ta.’ làm cha tôi hốt hoảng không
nhẹ!”