“A!”
Chủ quán vằn thắn Ngũ Bảo đứng chôn chân tại chỗ ngẩn ngẩn ngơ ngơ
nhìn theo bóng dáng hồng y bạch bào dần dần khuất lấp giữa biển người
xuôi ngược, một hồi lâu sau cũng chưa thể hoàn hồn nổi.
Hoàn Vũ đế phen này, đi buôn vẫn không hề lỗ xu nào hết.
Đứng trước tiểu lâu chỉ còn là phế tích, ung dung nhìn Phương Quân Càn
hì hụi đào sâu ba thước đất tìm rượu, Vô Song công tử đột nhiên nói: “Tiếu
mỗ đem bí quyết chưng cất Bích huyết đào hoa truyền lại cho huynh, thế
nào?”
Phương đồng học kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bí quyết chưng cất Bích
huyết đào hoa là bảo vật của tửu giới, chẳng phải vẫn luôn giữ kín không
truyền ra ngoài đó sao?”
Vô Song công tử gật gật đầu: “Vật vì hiếm nên mới quý, phương pháp
chưng cất của Bích huyết đào hoa trong mắt người khác mà nói quả đúng là
vô cùng quý giá.”
Ngữ điệu đột ngột biến đổi: “Bất quá Tiếu mỗ thấy Tiểu hầu gia
(Khuynh Vũ gọi lâu quen miệng, bạn Phương cũng không để ý gì) rất thích
rượu này, thôi thì cố mà học lấy phương pháp chưng cất, đỡ mất công sau
này cứ bám dính Tiếu mỗ không rời mà vòi rượu.”
Cổ nhân vẫn dạy: Cho ai đó con cá chẳng bằng cho hắn ta cái cần câu
mà. (2)
Bạn Phương Quân Càn hẳn là vô cùng đắc ý. Bí quyết để chưng cất Bích
huyết đào hoa, rất nhiều thương lái cũng như bậc thầy về rượu đã tốn không
biết bao nhiêu tâm sức kèo nài thương lượng, nhưng Vô Song công tử vẫn
một mực từ chối khéo. Ấy thế mà bây giờ Hoàn Vũ đế chẳng cần động đến
một ngón tay cũng sờ được vào bảo bối vô giá này.