Chỉ là, có cảm giác tiếc nuối một chút thôi.
Mỹ cảnh đào hoa khai mãn đầy núi ngập rừng năm nay, mình đã không
còn có duyên sóng vai bên hắn cùng chiêm ngưỡng nữa rồi.
Y đứng thẳng trước mặt Dư Nguyệt, bạch y hơn sắc tuyết, người tựa vào
không khí, tay níu cương gió mây.
Hai ngón tay thanh mảnh hữu lực nhẹ nhàng cầm chặt chiếc bình, y nhìn
thuốc độc trước mặt, ánh mắt ôn nhu thâm tình tưởng như đang nhìn người
trọn đời yêu thương.
Ánh mắt sáng trong như minh nguyệt chợt quét quang khuôn mặt âm
trầm hung hiểm của Dư Nguyệt, Vô Song công tử thản nhiên tự trào: “Tiếu
Khuynh Vũ kiêu ngạo tự nhận trí tuệ tuyệt luân, thấu hiểu hồng trần, chỉ
duy nhất một chữ ‘tình’, khiến cho Tiếu mỗ dù có dùng cả đời này cũng
không cách nào hiểu hết…”
Bật tung nắp bình, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng ngửa đầu, dốc ngược độc
được bên trong, một hơi uống cạn!
“Tiếu Khuynh Vũ, bây giờ đã hiểu.”
---oOo---
(1): Kim ốc tàng kiều (
金屋藏娇): giấu mỹ nhân trong lầu vàng.
Đây là một điển tích gắn liền với hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ Đế
Lưu Triệt. Trần A Kiều là con gái của công chúa Quán Đào (cháu gái Hiếu
Văn hoàng hậu) là em họ ngoại của Lưu Triệt, từ nhỏ hai người đã là bạn
thanh mai trúc mã, công chúa Quán Đào thấy Lưu Triệt định đạc khôi ngô,
thông minh lại phóng khoáng, rất có khí chất quân vương nên có ý muốn gả
Trần A Kiều cho Lưu Triệt, Lưu Triệt mỉm cười mà rằng: “Nếu lấy được
nàng, con sẽ xây lầu vàng để giữ nàng.”