Thậm chí là, không thể chấp nhận.
Thân người mảnh mai đơn bạc trong luân y khẽ run rẩy, nhưng ngay lập
tức ổn định như thường: “Tiếu mỗ… sẽ không để cho hắn biết đâu.”
Vân Hỏa đại kinh: “Ý công tử là… ra đi?”
“Ra đi chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng phải sau khi hắn tỉnh lại đã.”
“Tỉnh lại?” – Vân Hỏa càng hoang mang.
Cánh tay của Tiếu Khuynh Vũ dịu dàng lần lên tấm chăn đắp của
Phương Quân Càn, cẩn thận vén gọn: “Chờ hắn hồi tỉnh, sau khi chính
miệng nói lời từ biệt, Tiếu mỗ sẽ ra đi.”
Vân Hỏa không hiểu: “Công tử, vì sao không nhân lúc Bệ hạ còn chưa
tỉnh mà đi ngay?”
“Lần trước Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng ra đi, đã khiến cho hắn chỉ sau
một đêm tóc mai bạc trắng,” – Ngón tay mảnh mai thanh tú dịu dàng trìu
mến vuốt ve lọn tóc nhuốm sương, cười mà than rằng: “Nếu như lại một lần
nữa không từ mà biệt, Tiếu mỗ e đến lúc đó hắn sẽ…” – Nát tim mà chết.
Vô Song công tử thản nhiên nói ra dự định của mình: “Đợi sau khi hắn
hồi tỉnh, Tiếu mỗ sẽ bảo rằng bệnh cũ tái phát để thuyết phục hắn, muốn
tìm Bách thảo thần y tiếp tục chữa trị, hắn sẽ không ngăn cản Tiếu mỗ rời
đi đâu.”
“Bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho đi!” – Chân hỏng có thể lấy lý do bệnh cũ
chưa khỏi để che đậy, nhưng còn đôi mắt thì sao, phải nói như thế nào cho
hợp lý?
Thiên hạ chư hầu chăm chăm chú thị, quan viên văn võ đoán già đoán
non, cũng chẳng còn bao lâu nữa, Đại tướng Lý Sinh Hổ sẽ thống lĩnh Bát