Vô Song công tử nhẹ nhàng nhấc chung trà trên bàn, ưu nhã hớp một
ngụm: “Đọc đi.”
“Dạ.” – Vân Hỏa cố gắng khống chế bất an không ngừng trỗi dậy trong
lòng, “Thám tử hồi báo, Liêu Minh đang nghiên cứu chế tạo máy bắn đá
kiểu mới, tầm bắn từ một trăm bảy mươi đến hai trăm bốn mươi dặm, có
thể chịu đựng được sức nặng của đạn đá lên đến ba mươi công cân.” (công
cân: kg)
Tiếu Khuynh Vũ không khỏi có chút động dung: “Khá lắm!”
“Liêu Minh quốc chủ đang đốc thúc những người thợ tay nghề tuyệt đỉnh
nghiên cứu chế tạo đạn dược cho cỗ máy ấy, bởi vì Liêu Minh đối với việc
này vô cùng xem trọng, hạ lệnh phong tỏa toàn diện, cho nên mật thám của
chúng ta không có cách nào thâm nhập sâu hơn để moi tin tức.”
Vô Song công tử trầm ngâm: “Nếu Tiếu mỗ đoán không lầm, lần này,
Liêu Minh muốn chế tạo chính là hỏa pháo đạn dược. Truyền lệnh xuống,
các mật thám phải đặc biệt chú ý, có tiến triển gì lập tức trình báo.”
“Dạ!” – Khinh xa Đô úy vừa đi bước trước, liền sau đó một truyện lệnh
binh tiến vào thông báo, “Công tử, Lý Sinh Hổ tướng quân đã đến, hiện tại
đang ở bên ngoài chờ truyền.”
Vân Hỏa thấy lòng mình chùng xuống: cái gì nên đến sẽ đến… Công tử
ơi, người còn giấu giếm được bao lâu?
Quay đầu lại, chợt thấy Tiếu Khuynh Vũ mừng rỡ mỉm cười, chung trà
trong tay dịu dàng đặt xuống thư án, tư thế lưu loát tựa lưu thủy hành vân,
vị trí cũng không sai biệt, nước trà trong chén thậm chí còn chẳng sóng
sánh chút nào.
Chỉ có một mình Vân Hỏa mới biết, để thực hiện được những động tác,
tư thế bình thường dễ như trở bàn tay ấy, Vô Song công tử đã phải vất vả