KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1279

Vân Hỏa nghe xong thất kinh, bất chợt cảm thấy vui mừng, nhưng mà

trong lòng lại dâng lên một nỗi bi thương, dù có xua đuổi cách mấy vẫn
càng lúc càng rõ rệt…

Vân Hỏa thầm nhủ trong lòng: Công tử, ai cũng đều bị người lừa gạt, chỉ

duy nhất một người, người vĩnh viễn giấu không nổi…

Bởi vì, người đó chính là Phương Quân Càn.

Không chút chần chừ, Vân Hỏa mang tất cả những gì mình biết được

chậm rãi kể hết ra.

Vân Hỏa nói xong, Hoàn Vũ đế lặng lẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Tiếng cười khùng khục ách lại trong cổ họng, hắn khổ sở: “Cả ba điều

kiện, quỳ gối, hủy chân, mù mắt… Y đều chấp nhận.”

“Tiếu Khuynh Vũ, huynh là một thằng ngốc mà…”

Điều khốn khổ nhất của kiếp người không phải là chưa từng có được

điều gì đó, mà chính là sau khi có được rồi lại bị tàn nhẫn cướp đoạt đi.

Chẳng lẽ… hồng trần vạn trượng mênh mông, thế tục muôn phương xa

ngái, thực sự không thể chấp nhận được một công tử Vô Song toàn vẹn
hoàn mỹ, không vết tích, không khiếm khuyết ư?

Không thể được.

Bất chấp tất cả, bằng mọi giá phải cứu y, cho dù hết thảy những gì thuộc

về mình từng chút một tiêu biến vào không khí, từng chút một tan nát thành
hư vô, cho dù phải đau đớn như có ai nhai tim đục cốt, thì cũng bất quá là
đến như vậy mà thôi.

Khuynh Vũ của ta, nhất định là vô cùng mỏi mệt, đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.