KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1289

Dư Nhật thận trọng lựa chọn, cân nhắc từng chữ, cố gắng không chọc

giận Hoàn Vũ đế mà vẫn nói ra được tình hình thực tại: “Thực không dám
giấu, công tử từ khi còn trong bụng mẹ đã bị chất độc thâm nhập phủ tạng,
khiến hai chân đều hư phế. Tuy đã từng được được Dư Nhật trị liệu có thể
miễn cưỡng đứng dậy, song chung quy vẫn không thể sánh bằng người thân
thể kiện toàn… Bây giờ, loại độc ‘Bất ly như khí’ này lại là chất kịch độc,
độc càng thêm độc, trừ phi thiên tiên hạ phàm, nếu không công tử…” Lời
lẽ tràn ngập cảm thông, tiếc hận.

“Chẳng lẽ ngay cả một tia hy vọng…” – Khuôn mặt của hồng y nam tử

chan chứa tuyệt vọng. Chẳng lẽ ngay cả một tia hy vọng… cũng không?

Dư Nhật lắc đầu.

Phương Quân Càn vô lực khép mắt.

Tình yêu say đắm dốc cạn chân tình một kiếp, nghiêng đổ chân tâm một

đời, chỉ nguyện cùng ai tay trong tay trôi qua năm tháng hoa niên, vai kề
vai ngắm nhìn thiên địa rộng lớn, chẳng lẽ chỉ để đổi lấy cơn ác mộng triền
miên đau khổ suốt quãng đời còn lại thôi ư?

“Phương Quân Càn, đừng lo lắng.” – Đôi mắt vốn trong sáng thanh lãnh

như minh nguyệt của Tiếu Khuynh Vũ lúc này lại như phủ lên một tầng hơi
nước nhạt nhòa, “Tiếu mỗ chẳng phải từ sớm đã thành thói quen sao…”

Thói quen…

Hoàn Vũ đế nhếch môi tự trào. Làm sao có thể quen được chứ!

Huynh chẳng phải từng nói, tâm nguyện cả đời này chính là đứng lên đi

lại ư? Vùng vẫy thảm thương cả nửa đời người, cuối cùng cũng đạt thành
sở nguyện.

Đã thưởng qua quỳnh tửu kim bôi (1), làm sao còn nuốt trôi rượu nhạt?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.