KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1290

Rõ ràng là, đã có thể đi đứng tự nhiên, cảm giác khoái hoạt hạnh phúc

khôn cùng len lỏi vào từng khớp xương, thấm sâu trong từng thớ thịt. Vậy
mà, một lần nữa lại vuột khỏi tầm tay, bao nhiêu đắng cay y đều nếm trải,
nhưng lần này, phải gồng cứng cả người để nuốt trọn hết thảy đớn đau tuyệt
vọng khó nói hết thành lời.

Đôi mắt tinh anh thấu triệt chỉ cần liếc nhẹ cũng đủ khuynh đảo thế nhân,

đôi đồng tử trong veo thuần khiết đã quen chan hòa ánh sáng, đã quen
ngắm nhìn thiên hạ thương sinh, giang sơn cẩm tú, vậy mà, lại nỡ lòng tước
đoạt ánh sáng lung linh ngời lên trong khóe mắt, thay vào đó là bóng đêm
mịt mùng vô biên bốn phía vây giăng.

Sâu thẳm trong lòng đã trằn trọc bao nhiêu, vùng vẫy bao nhiêu, kiên

cường bao nhiêu, mới có thể ở trước mặt người trót yêu sâu nặng mà thốt ra
những lời nhẹ như gió thoảng mây bay như vậy.

“Phương Quân Càn, huynh đi ra ngoài trước một chút được không?” –

Giọng nói của y nhu nhã nhẹ nhàng, tuy chỉ là một lời đề nghị dịu dàng,
nhưng mà, trong ngữ khí lại mang theo một sức mạnh vô hình không ai có
thể cự tuyệt, “Tiếu mỗ có vài lời muốn nói với Dư thần y.”

“Được.” – Hoàn Vũ đế khẽ ôm y vào lòng, ném cho Dư Nhật một cái

liếc mắt cảnh cáo, rồi liền xoay lưng đi ra khỏi phòng. Ngoài ra, không nói
thêm bất cứ câu nào nữa.

Bởi vì, giữa hai người họ, không cần phải quá nhiều ngôn từ thừa thãi.

Dư Nhật tâm phục khẩu phục: “Trong thiên hạ này người có thể khiến

Phương Quân Càn ngoan ngoãn nghe lời chỉ có duy nhất công tử thôi.”

Tiếu Khuynh Vũ nghiêm trang đính chính: “Dư thần y nói vậy là sai rồi.

Bệ hạ đối với Tiếu mỗ không phải là nuông chiều, mà là tôn trọng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.