Đám quan viên bên dưới rốt cuộc cũng hết nhịn nổi, ngứa miệng nhắc
nhở: “Lý tướng quân, đã qua hai canh giờ rồi.”
Lý Sinh Hổ không buồn quay đầu lại, đáp gọn một câu: “Bốn canh giờ
cũng phải chờ.”
Có đôi khi, so với ngôn từ nặng nhẹ thì sự trầm mặc càng khiến cho
người ta cảm thấy áp lực trầm trọng hơn gấp bội lần.
Hết thảy quan viên co rúm người vì lo lắng, không ngừng vặn vẹo tay
chân, đi đi lại lại, môi mấp ma mấp máy, nhìn Lý Sinh Hổ muốn nói gì đó
rốt cuộc lại không dám.
Trời đã tang tảng sáng. Người bên trong trướng vẫn chẳng thấy tăm hơi.
“Công tử cùng với Bệ hạ nhất định sẽ không việc gì đâu… Bọn họ là
thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng mà, chắc chắn sẽ được trời cao
phù hộ…”
Đừng nói tới ai khác, ngay chính kẻ đang lảm nhảm kia cũng không dám
tin vào những lời ấy.
Vân Hỏa nhếch môi, thần sắc kiên nghị, y phục trên người không biết từ
lúc nào đã ướt đẫm hơi sương, suốt năm canh giờ vừa qua, ngay cả một sợi
lông tơ cũng không hề nhúc nhích!
Đột nhiên, Vân Hỏa sải từng bước dài xông thẳng đến rèm trướng!
Chúng quan hoảng hốt kêu lên, còn tưởng rằng cái tên Vân kỵ lầm lì như
gỗ đá không có miệng này cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bùng
phát hỏa sơn, lao nhao toan chạy đi ngăn cậu lại!
Dư Nhật sắc mặt trắng bợt, hai chân liêu xiêu, nhấc mành trướng lảo đảo
bước ra.