KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1326

Một bóng dáng mỹ lệ uyển chuyển, y trang thướt tha từ phía xa chăm

chú dõi theo nhất cử nhất động của vị công tử áo trắng vô nhiễm bụi trần.

Dáng người của y khi trầm tư tĩnh tọa vẫn nghiêm nghị mà thản nhiên,

chẳng hề vướng bận. Tuy cũng còn cách vài bước chân, song các giác quan
linh mẫn đã cảm thấy áp khí lãng đãng như nước tỏa ra, lan đến, mà không
làm tổn hại đến phong thái ưu nhã, cẩn trọng ngày thường.

Mắt không khỏi dò xét đánh giá y, không hề nghĩ Vô Song cũng đã thấy

mình.

“Công chúa.”

Thuần Dương công chúa hoa lệ sang cả khoan thai bước đến trước mặt

Vô Song, khóe môi thắm mỉm cười nhẹ nhàng, tuyệt diễm như mê như
mộng: “Xem ra Bệ hạ rất thích trẻ con nhỉ.”

Nàng muốn nói gì đây?

Tiếu Khuynh Vũ bất đắc dĩ thở dài, mơ hồ đoán được ý tứ phía sau câu

nói của Nghị Phi Thuần.

Nghị Phi Thuần chăm chú nhìn người trước mặt, thấy vạt áo của y nhẹ

nhàng đón gió phất phơ, tư thái xuất trần, phảng phất như tiên nhân lúc nào
cũng có thể nương theo gió mà đi mất. Không biết vì sao, nhưng từ dáng
hình của y, lại nhận ra chút gì đó cô đơn, tịch mịch ẩn tàng.

“Đáng tiếc công tử là thân nam nhi, bằng không, người cùng Bệ hạ chính

là trời sinh một đôi rồi.”

Tiếu Khuynh Vũ nhếch cười cao ngạo: “Tiếu mỗ nếu là nữ tử, thì sẽ

không còn là Tiếu Khuynh Vũ nữa.”

Nhân sinh luống những cô đơn, nên đâu nỡ hỏi nguồn cơn ái tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.