KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1325

“Được rồi đừng cười nữa,” – Vô Song công tử chỉ chỉ tiểu hài nhi đang

quẫy đạp giãy giụa không ngừng trong ngực, “Mau dỗ Vệ Y đi.”

“Ngoan ngoan ngoan nào…” – Hoàn Vũ đế đứng dậy, đỡ lấy Tiểu Vệ Y

còn vùng vằng vặn vẹo chân tay trong lòng Vô Song lên, trên mặt vẫn chưa
hết nét cười vui vẻ khoái chí.

Hoàn Vũ đế vô lại dỗ dành Phương Vệ Y chẳng có chút thành ý gì hết:

“Ca ca không phải cố ý đâu mà. Ngoan ngoan… Ca ca mua kẹo cho đệ ăn
có chịu không nào?”

Người đâu mà lại quá quắt đến thế chứ! Ngươi cho rằng vài viên kẹo là

đủ bồi thường tổn thất tinh thần trẻ thơ trong sáng đáng yêu sao hả?

Phương Vệ Y mặc xác hắn, vẫn cứ khóc.

Hoàn Vũ đế dụ ngọt bất thành lập tức trở mặt uy hiếp: “Còn khóc? Khóc

nữa là ta buông tay cho ngươi rơi tự do đó nha.”

“Oaaaaa…” – Tiểu Vệ Y lại càng rống lên to hơn, ma âm inh tai nhức óc

xuyên thủng màng tang, chỉ bất quá đôi tay bé xíu vẫn kiên trì níu chặt
ngực áo của Phương Quân Càn, liều chết không buông hắn ra.

Phương Quân Càn cười với Vô Song: “Đủ thấy Vệ Y là người rất biết

quý trọng mạng sống và không chịu đầu hàng nghịch cảnh.”

Đoạn cười mỉm chi chuyển hướng sang Trương Tẫn Nhai: “Đợi Trẫm

đưa tiểu hài tử này về tẩm cung trước đã, sau khi quay trở lại sẽ dạy võ
công cho Trương tiểu bằng hữu.”

Trương Tẫn Nhai nhìn vẻ mặt tỉnh như ruồi đầy thâm ý của hắn, bất giác

run bắn cả người, tay chân lạnh ngắt.

Phương Quân Càn bế Vệ Y mới đi không được bao lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.