Vô Song thu hồi biểu cảm kích động vừa rồi, tiếp tục dáng vẻ thản nhiên
lãnh đạm cố hữu.
“Đem tất cả nhân công chế tạo Hỏa hoàng giết đi, là bởi vì sợ phương
pháp chế tạo bị lọt ra ngoài. Mà cả thiên hạ tuy chỉ có bốn cỗ Hỏa hoàng
này thôi, cũng đủ khiến cho Bát Phương quân đau đầu.”
Trên chiến trường, Hỏa hoàng tuyệt đối có thể phát huy sức mạnh cực
đại của nó!
“Dù sao, tuy Hỏa hoàng có tầm bắn xa, uy lực lớn, song lại không thể
điều chỉnh cự ly ngắm bắn, nếu thay đổi đầu đạn thì cực kỳ bất tiện. Thông
thường chỉ cần sau loạt bắn đầu tiên, đối phương đã đủ phán đoán vị trí đặt
cỗ máy.”
“Thêm nữa, vật này to lớn cồng lềnh, vận chuyển tất nhiên gặp nhiều khó
khăn. Mà cũng may mắn nhờ vậy mà quân ta mới có thể sớm có đối sách
đề phòng.”
Trương Tẫn Nhai trề môi: “Xem ra, Hỏa hoàng gì đó cũng chẳng phải tài
tình gì cho lắm!”
Chiếc quạt chế tác tinh xảo gõ lên đầu Trương Tẫn Nhai: “Đừng vội chủ
quan khinh địch chứ! Liêu Minh tiêu tốn vô số nhân lực vật lực chế tạo ra
thứ vũ khí đó tất đã suy xét lợi hại, há có thể dễ dàng đánh bại như vậy?”
Phất áo, xoay người, vệt chu sa giữa trán long lanh diễm lệ: “Hàn Từ, lập
tức cho bồ câu đưa tin, nói Bệ hạ phải cẩn thận hành quân, đừng để sa bẫy
quân địch.”
“Dạ!”
Đợi cho thân ảnh áo đen biến mất trong không khí, Trương Tẫn Nhai lập
tức kéo kéo tay áo công tử: “Công tử, sắp đến Tết Trùng Dương rồi, hội