KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 144

Tiếu Khuynh Vũ lên tiếng an ủi lão Vương gia: “Vương gia, xin người

hãy yên tâm, Tiếu mỗ tuy bất tài, nhưng ta hứa sẽ đem hết khả năng của
mình, bảo an cho Phương tiểu hầu gia!”

“Công tử…!!!” – Lão Vương gia nước mắt lưng tròng, nức nở như một

đứa trẻ, quăng mình ra khỏi ghế ngồi, sụp xuống đất mà bái sống Tiếu
Khuynh Vũ.

“Vương gia, người muôn vạn lần không thể làm như vậy!” – Tiếu

Khuynh Vũ cả kinh trước hành động hết sức hạ mình của Định Quốc
Vương gia, ngay lập tức quay luân y chệch sang một hướng khác tránh đi,
cúi đầu trả lễ, “Tiểu hầu gia vốn là bằng hữu tri giao của Tiếu mỗ, đây cũng
chỉ là việc Tiếu mỗ nên làm mà thôi!”…

Từ biệt lão Vương gia, Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn một

trước một sau, tiến ra hậu viện vương phủ.

“Càn nhi!...” – Một người phụ nữ luống tuổi nhưng vẫn giữ được những

nét tươi đẹp của thời xuân sắc, trên người toát ra khí chất ôn nhu hiền từ,
thất thanh gọi hắn.

“Lan di (1), sao người lại đến đây?” Phương tiểu hầu gia nở một nụ cười

với bà, nụ cười rất mực chân thành, không chút tà mị.

Người phụ nữ được gọi là Lan di để lộ ra vẻ mặt lo âu, buồn bã: “Càn

nhi, mau nói cho Lan di biết, con muốn thay cha cầm quân ra trận, là thật
sao?!”

“Việc này…” – Phương Quân Càn tự nhiên ấp a ấp úng. Là kẻ nhiều

chuyện nào đã mách lẻo tới tai Lan di chứ…

Tiếu Khuynh Vũ chưa bao giờ nhìn thấy Phương Quân Càn lâm vào tình

huống khó xử như thế, trên mặt hắn, lộ ra vẻ lúng ta lúng túng, không biết
phải đối đáp, xử trí ra sao. Trong lòng y không khỏi nhen lên một chút gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.