KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA - Trang 1452

Giọng Phương Quân Càn dịu dàng ôn tồn: “Ừ, tuyết rơi nhiều lắm. Dưới

ánh hoàng hôn, tuyết ửng lên màu cam rất đẹp.”

Tiếu Khuynh Vũ nhìn sang Phương Quân Càn, tận đáy đôi mắt trong

sáng như minh nguyệt ánh lên sự trìu mến cùng chờ mong: “Phương Quân
Càn, đưa ta đến Tụ Thủ Nhai ngắm hoa đào đi.”

Trời băng đất tuyết, đào hoa ở đâu ra?

Phương Quân Càn ngạc nhiên, quay lại nhìn người đang chìm đắm trong

ánh chiều nhập nhoạng.

Đây, có lẽ là lần cuối cùng Tiếu Khuynh Vũ yêu cầu hắn điều gì đó…

“Được…”

Hắn ôm Tiếu Khuynh Vũ vào lòng, khép mắt, ý đồ ức chế thứ chất lỏng

đang nghẹn ngào dâng lên, toan trào ra khóe mi.

Đột nhiên, tay vơ lấy chiếc áo choàng lông cừu trắng muốt bên cạnh, bọc

thật kín Tiếu Khuynh Vũ vào trong, rồi mới bế xốc y lên, xăm xăm bước ra
bên ngoài.

Đưa người bệnh nặng như Tiếu Khuynh Vũ băng qua gió tuyết khắc

nghiệt mà đến Tụ Thủ Nhai, đối với y mà nói chắc chắn chỉ có hại mà
không chút ích lợi gì. Nhưng đây chính là cách yêu của Phương Quân Càn,
cho dù biết hậu quả rành rành, cho dù biết trời giận người căm, hắn vẫn
muốn thực hiện cho bằng được tâm nguyện cuối cùng của người mà hắn
yêu thương nhất.

Phương Quân Càn ôm Tiếu Khuynh Vũ sải từng bước dứt khoát đến

thẳng chuồng ngựa, dọc đường gặp phải rất nhiều người, song tuyệt không
có ai dám nghịch ý của Hoàn Vũ đế trong lúc này cả, họ chỉ đưa mắt lặng lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.