“Tặng tôi đi!”
“Hả?” Đứa bé kinh ngạc, từ nhỏ tới giờ chưa từng gặp kẻ nào mặt dày
như vậy.
Thấy đối phương do dự bất quyết, Phương Quân Càn bèn nghĩ cách gì đó
vớt vát không khí, suy tính như chớp, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lóe
lên tia gian tà: “Hay là vầy nha, tôi sẽ lấy hộp quẹt đổi cho bạn vậy.”
Trở tay một cái, chiếc hộp quẹt kim loại xinh xẻo đã nằm gọn trong lòng
bàn tay.
Chế tác tinh xảo, nhìn là biết người tạo ra nó phải là bậc thầy rồi.
Hoa văn phức tạp, linh kiện tỉ mỉ, chính xác, ánh lửa ngời sáng mê
người.
Đã vậy, bên ngoài còn cẩn thận khảm một viên hồng ngọc, lại càng tôn
thêm sự quý giá hào nhoáng của nó.
Đứa bé áo trắng lắc lắc đầu: “Cái này quý hiếm lắm. Đào huân chẳng
qua tôi tự làm lấy thôi, nếu bạn muốn thì tôi tặng bạn cũng được mà.”
Nói rồi không chần chừ đưa tay lên tháo sợi dây đỏ trên cổ xuống, đặt
đào huân vào tay đứa kia.
“Không không không…” Phương tiểu bảo lắc đầu nguầy nguậy, “Làm
vậy coi sao được, tôi là người vô cùng công tâm mà! Bạn mà không nhận,
tôi cũng không lấy đâu.”
Nhìn biểu cảm khó xử của tiểu tiên nữ, bạn nhỏ họ Phương lén cười
trong lòng, tuy vậy ngoài mặt vẫn đeo cái vẻ trang nghiêm đạo mạo: “Hay
là vầy, tôi mượn đào huân này chơi hai ngày thôi, bạn cứ giữ hộp quẹt đó